chap 100

"Khụ... khụ... mày có cần thiết phải làm thế không Nguyễn Thế Duy?" Tôi ho khan, đập mạnh vào lưng nó.

"Xin lỗi, tao quen tay." Nó nhún vai quay lại nhìn tôi, khóe môi cong lên, chẳng có vẻ gì là hối lỗi, "Ở nhà tao hay xách Cam như thế."

"Tao không phải con mèo của mày." Tôi nhăn nhó chỉnh lại cổ áo, suýt nữa thì quên mất đang hỏi nó cái gì, "Mày thích Lê Anh Thư từ năm lên lớp 10 đúng không?"

"Tao thích Lê Anh Thư bao giờ?" Nguyễn Thế Duy vẫn giữ nguyên nụ cười đểu trên môi, vươn tay túm mũ áo hoodie kéo tôi về Lê Anh Thư và Lê Minh Ngọc.

Tôi biết Nguyễn Thế Duy sẽ không bao giờ chịu thừa nhận, nên tôi kệ mẹ nó và tiếp tục câu chuyện của mình:

"Lê Anh Thư kể cho mày nghe về Lê Minh Ngọc rồi đúng không? Có nghĩa là mày biết về Lê Minh Ngọc trước cả tao." Càng nói tôi càng thấy bực, chị chị em em tưởng thân thiết thế nào, cuối cùng lúc có chuyện quan trọng lại đi tâm sự với thằng hàng xóm, "Vậy là mày biết Lê Anh Thư thích Lê Minh Ngọc từ lâu rồi à? Thế mà mày vẫn thích Lê Anh Thư á?"

Nguyễn Thế Duy để mặc cho tôi độc thoại, nó đi trước, tôi đi sau, cho nên tôi không tài nào đoán ra được cảm xúc hiện tại của nó.

"Trước đây tao cứ tưởng mày lụy Trần Minh Anh cơ ý." Tôi lẩm bẩm, "Nghĩa là mày thích Lê Anh Thư một năm rưỡi rồi, sao mày có thể thích một người lâu thế nhỉ? Mày không định xen vào tình cảm của Lê Anh Thư và Lê Minh Ngọc đúng không? Dù mày là bạn tao nhưng nếu mày làm thế tao sẽ bóc phốt mày..."

"Vũ Hà Trang." Nguyễn Thế Duy chợt dừng lại, nó gọi cả họ tên của tôi ra bằng tông giọng trầm hết sức, "Tao chỉ nói một lần thôi, nghe cho kỹ đây."

"Dạ." Tôi ngước mắt lên nhìn nó, ngoan ngoãn gật đầu.

Nó hít vào một hơi thật sâu, hình như nó đang cố lấy bình tĩnh để không xách tôi lên nóc nhà hát lớn và thả tôi rơi tự do.

"Đúng, tao thích chị Lê Anh Thư từ lúc lên lớp 10." Nguyễn Thế Duy nói thật chậm rãi, như thể sợ tôi nghe không hiểu, "Lê Anh Thư kể cho tao nghe về chị Lê Minh Ngọc từ lâu rồi, tao biết Lê Anh Thư thích Lê Minh Ngọc từ nửa năm trước, và tao không hề có ý định xen vào làm người thứ ba, mày còn nói linh tinh nữa tao đấm mày thật đấy Vũ Hà Trang."

"Nghĩa là mày không hề lụy Trần Minh Anh." Tôi gật gù, "Mày lụy Lê Anh Thư."

"Mày tự tưởng tượng ra đấy à?" Nguyễn Thế Duy thở hắt ra, nó gõ một cái thật mạnh lên đầu tôi, "Trong mắt mày tao là thằng thảm hại như thế à? Lúc biết Lê Anh Thư và Lê Minh Ngọc yêu nhau là tao xác định buông rồi, làm đéo gì tao phải lụy ai?"

"Nhưng rõ ràng lúc nãy mày rất không vui..." Tôi ôm đầu, cố chấp cãi lại.

"Mày nhìn nhầm rồi." Nguyễn Thế Duy vươn tay túm lấy mũ áo hoodie phía sau trùm lên đầu tôi, che khuất cả tầm mắt, "Tao rất vui."

Lần này thì tôi không cãi cố nữa, tôi gạt mũ ra sau, ngẩng đầu cười với nó:

"Mày vui là được."

Tôi biết Nguyễn Thế Duy vẫn còn thích Lê Anh Thư, nhưng nó đang rất cố gắng rũ bỏ tình cảm đơn phương này.

Điện thoại chợt thông báo có tin nhắn. Tôi đứng lùi ra phía sau lưng Nguyễn Thế Duy, mở điện thoại lên, phát hiện Trần Doãn Bách vừa nhắn tin cho tôi từ 2 phút trước.

[Hà Trang của tao đang ở đâu thế?]

Tôi giơ điện thoại lên cao, quay lại một video ngắn khung cảnh xung quanh rồi gửi cho Trần Doãn Bách.

[tao đang ở nhà hát lớn ạ, Doãn Bách đang ở đâu thế?]

Trần Doãn Bách không trả lời câu hỏi của tôi, nó nhắn một câu không liên quan:

[mình call được không?]

[sao thế? nhớ tao à?] Tôi lơ đãng bước theo Nguyễn Thế Duy, cúi đầu nhắn tin với Trần Doãn Bách.

[tao nhớ Hà Trang của tao lắm]

Trần Doãn Bách rep gần như ngay lập tức, rõ ràng chỉ là một dòng chữ ngắn ngủi không có cảm xúc, thế nhưng tôi lại cảm giác tâm trạng nó đang rất tệ. Tôi đưa túi nhờ Nguyễn Thế Duy cầm hộ, lấy airpod đeo lên tai, vội vàng nhắn lại:

[chỗ tao hơi ồn một tí, call nhé?]

Vừa seen tin nhắn, Trần Doãn Bách ấn call video luôn cho tôi. Màn hình còn chưa kịp kết nối thì tôi lại bị ai đó từ phía sau va phải, cả người đập mạnh vào lưng Nguyễn Thế Duy.

"Mắt mày để dưới chân à?" Nguyễn Thế Duy nhíu mày quay đầu lại, nó kéo tôi đi sang bên cạnh, giọng điệu hệt như mẹ tôi, "Đi đường chú ý vào."

"Tao xin lỗi." Tôi qua loa vỗ lưng nó mấy cái, nghiêng đầu ngó một lượt xem có bị dính tí phấn phủ nào lên áo nó không. Tuyệt vời, may mắn hôm nay lúc ở nhà tôi đã nhớ xịt khóa nền.

"Đang gọi điện cho Doãn Bách Trần à?" Nguyễn Thế Duy kéo tôi sát lại phía nó để tránh người đi đường, lơ đãng hỏi.

"À ừ." Tôi vội đưa điện thoại lên, giật mình nhận ra trên màn hình hiện thông báo cuộc gọi đã kết thúc. Tôi vội vàng gọi lại cho Trần Doãn Bách nhưng lần này nó không bắt máy.

Tôi bắt đầu thấy hơi lo lo, tôi nhắn tin, gọi qua mess mấy lần đều không được, sau đó tôi gọi hẳn vào số điện thoại của Trần Doãn Bách thì chỉ nghe thấy tiếng trả lời tự động thông báo số máy bận. Đương lúc tôi phân vân có nên gọi thử cho dì hai của nó không thì nó nhắn lại cho tôi:

[tao đang hơi mệt, lúc khác gọi nhé]

Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, tâm trạng như thể đang đi tàu lượn siêu tốc. Tôi không biết nên miêu tả cảm xúc hiện tại là nhẹ nhõm hay hụt hẫng, tôi muốn hỏi nó rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng chỉ rep lại đơn giản:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro