chap 108

Trần Doãn Bách lúc nào cũng biết cách khiến cho người ta phát điên vì nó.

"Đừng nhìn tao như thế." Tôi thì thầm, một tay che mắt Trần Doãn Bách lại, tay kia nâng cằm nó lên, dùng đầu ngón trỏ mơn nhẹ cánh môi mềm mại đang khẽ mở, "Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đấy." Trái tim tao sẽ chịu không nổi mất.

Tôi nhắm mắt, chậm rãi đặt môi mình lên môi Trần Doãn Bách. Thay vì nói ra, tôi muốn dùng hành động để Trần Doãn Bách biết tôi yêu nó nhiều thế nào.

Rõ ràng tôi là người chủ động, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn bị Trần Doãn Bách hôn đến mơ màng. Trần Doãn Bách đặt tôi nằm lên sofa, nó chống tay xuống ghế, hai mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào tôi.

Tôi rũ mi, không dám đối diện với ánh mắt nóng rực kia. Tầm mắt của tôi dừng lại ở lồng ngực đang phập phồng do thở dốc và cần cổ thon dài của Trần Doãn Bách, yết hầu nó hơi nhô lên, khẽ chuyển động lên xuống, trông gợi cảm một cách kỳ lạ. Mùi nước xả vải quen thuộc ngập tràn khoang mũi, cảm giác áp bách và hơi nóng từ người Trần Doãn Bách khiến suy nghĩ của tôi dần trở nên hỗn loạn, tôi bắt đầu có cảm giác hít thở khó khăn, trái tim đập nhanh đến mức mất kiểm soát.

Đột nhiên Trần Doãn Bách vươn tay ra, nó chạm khẽ vào má tôi, ngón tay lướt dọc theo gương mặt tôi, dịu dàng mân mê từng tấc da thịt như thể đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật. Tôi nhắm chặt mắt lại, toàn bộ xúc giác đi theo từng đụng chạm khẽ khàng âu yếm của Trần Doãn Bách, cảm giác hồi hộp và mong đợi khó hiểu từng chút một dâng lên.

Hơi thở ấm nóng càng lúc càng gần, đương lúc tôi nghĩ Trần Doãn Bách sẽ hôn tôi thì nó chợt thả mình nằm xuống khoảng sofa còn lại, nó ôm tôi thật chặt, cả khuôn mặt vùi sâu vào cổ tôi, giọng nói khàn khàn khẽ nỉ non:

"Vũ Hà Trang chẳng cảnh giác gì cả, tao cũng là con trai đấy."

Tôi mở mắt, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà trắng xóa, chẳng rõ trong lòng cảm thấy may mắn hay hụt hẫng vì Trần Doãn Bách đã không tiếp tục.

"Vũ Hà Trang cũng từng dắt bạn bè khác giới về phòng và bất cẩn thế này ư?" Cánh tay đang ôm eo tôi càng lúc càng siết lại, "Lúc vào phòng con trai Vũ Hà Trang cũng thiếu cảnh giác như vậy à?"

"Không có đâu." Tôi vội giải thích, nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Doãn Bách để trấn an, "Bởi vì người đó là Trần Doãn Bách nên tao mới thoải mái thế này thôi, đừng nghĩ linh tinh."

"Nếu là Nguyễn Thế Duy thì sao?" Trần Doãn Bách vẫn không chịu buông tha cho tôi.

Tôi chỉ vừa tỏ ra do dự, ở cổ lập tức truyền đến cảm giác đau nhói.

"A..." Tôi không kìm được bật ra tiếng rên rỉ, cơn đau gần như biến mất ngay tức khắc, sau đó tôi cảm nhận được xúc cảm ấm nóng, ướt áŧ, hơi nhột nhột... Tôi kinh ngạc đẩy nhẹ đầu Trần Doãn Bách:

"Mày là chó à Trần Doãn Bách?"

Doãn Bách Trần vừa cắn tôi đấy à? Cắn xong lại còn liếm? Anh em thất lạc của Mew à?

"Vũ Hà Trang trả lời câu hỏi của tao đi." Trần Doãn Bách vẫn giữ nguyên tư thế vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói mang theo chút hờn dỗi.

Đã cắn người ta lại còn dỗi ngược? Tôi chiều nó như công chúa nên nó tưởng nó là công chúa thật đúng không?

Mặc dù đang rất quạo nhưng tôi không dám nổi nóng với công chúa của tôi, kiên nhẫn xoa đầu nó giải thích:

"Trước đây đúng là tao với Nguyễn Thế Duy thân nhau như anh em trong nhà, nhưng từ khi mình xác định mối quan hệ thì tao gần như không chơi với Nguyễn Thế Duy nữa. Tao chưa từng qua nhà nó hay đi chơi riêng với nó, mà Nguyễn Thế Duy cũng chủ động giữ khoảng cách với tao, mày yên tâm."

Trần Doãn Bách im lặng không nói, tôi biết thừa đây là thái độ mỗi khi nó không tin tôi. Bất chợt, tôi nhớ đến cuộc gọi của Trần Doãn Bách đêm 30 Tết.

"Hôm giao thừa mày gọi cho tao, lúc đó tao đi chơi với Lê Anh Thư và Lê Minh Ngọc nữa, đến nơi mới gọi Nguyễn Thế Duy ra, không phải tao đi chơi riêng với Nguyễn Thế Duy đâu." Tôi dịu dàng luồn tay vào tóc Trần Doãn Bách, thở dài, "Tao xin lỗi vì đã để mày hiểu nhầm, lần sau nếu đi đâu có bạn bè khác giới tao sẽ báo cho mày nhé?"

"Không cần đâu." Trần Doãn Bách lắc đầu, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, nở một nụ cười miễn cưỡng, "Tao biết Vũ Hà Trang với Nguyễn Thế Duy không có gì mà, Vũ Hà Trang cũng có bạn bè và các mối quan hệ riêng nữa, tao không thể kiểm soát và cũng không muốn khiến Vũ Hà Trang thấy ngột ngạt..."

Tôi nghiêng đầu hôn Trần Doãn Bách, cắt ngang mấy lời nói sặc mùi trà xanh của nó, mỉm cười hỏi lại:

"Ngoan, nói lại tao nghe, mày nghĩ thế thật à?"

"... Không." Trần Doãn Bách rũ mắt.

Tôi nhẹ nhàng nâng mặt nó lên, buộc nó nhìn thẳng vào mắt tôi:

"Vậy mày thực sự cảm thấy thế nào?"

Tôi nhìn thấy sự do dự và đấu tranh trong đôi mắt đẹp như bầu trời sao của Trần Doãn Bách, cuối cùng nó vẫn lựa chọn nói ra:

"Tao không thích Vũ Hà Trang thân thiết hay nói chuyện với bạn bè khác giới, tao biết Vũ Hà Trang chơi với Nguyễn Thế Duy từ nhỏ, nhưng lần nào thấy mày cười nói với nó tao cũng khó chịu cực kỳ." Trần Doãn Bách khẽ mím môi, đưa mắt nhìn ra chỗ khác, "Vũ Hà Trang có quá nhiều mối bận tâm và bạn bè, mày thì chẳng bao giờ chịu bày tỏ tình cảm, tao thường xuyên cảm thấy Vũ Hà Trang không quá cần tao, giống như có tao cũng được, không có cũng chẳng sao."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro