chap 11
"Trần Doãn Minh bảo tao xấu tính!" Tôi ghé đầu vào vai Vũ Minh Phương.
"Thế hả?" Vũ Minh Phương lơ đãng hỏi lại, nó vừa chơi Candy Crush vừa vỗ đầu tôi "Kệ nó đi, nó mới xấu tính."
Không cần hỏi xem tôi đã làm gì để Trần Doãn Minh nói tôi xấu tính, Vũ Minh Phương sẵn sàng chửi nó cho tôi. Tâm trạng nặng nề từ sáng tới giờ của tôi cuối cùng cũng vơi bớt.
Tôi ôm tay Vũ Minh Phương, mỉm cười nói:
"Tao biết."
Vũ Minh Phương khó hiểu quay đầu nhìn tôi: "Thế mày buồn cái gì?"
Tôi thở dài: "Nó bảo tao xấu tính."
"Mày lên cơn à?"
"Mày không hiểu đâu." Tôi cười cười lắc đầu, tiện tay chôm gói bánh của nó rồi đứng dậy đi về chỗ.
"Con dở." Vũ Minh Phương mắng tôi một câu, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi Candy Crush.
Cuộc trò chuyện vô nghĩa với Vũ Minh Phương khiến tôi thấy vui hơn một tẹo.
.
Đến tiết 5, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa nhờ ai chở về. Nhà Vũ Minh Phương và Mạc Lan Thảo đều ngược đường với nhà tôi...à, có Nguyễn Tiến Thành.
"Mày ơi!" Tôi lấy đuôi bút chọc nhẹ vào tay Nguyễn Tiến Thành "Tí nữa mày có chở ai về không?"
"Tí nữa tao chở Đào Minh Thu về. Sao thế?"
"Tao tưởng bình thường Nguyễn Đức Kiên vẫn chở Đào Minh Thu về?" Tôi ngạc nhiên nhìn nó, thằng này tính đập chậu cướp hoa à?
"Ừ." Nguyễn Tiến Thành gật đầu "Nhưng tự dưng hôm nay Đào Minh Thu nhờ tao chở về, hình như hai đứa nó mới cãi nhau."
Tôi nhíu chặt chân mày:
"Mày không sợ Nguyễn Đức Kiên đánh cho à?"
Dùng đầu gối tôi cũng đoán ra Đào Minh Thu định dùng Nguyễn Tiến Thành chọc tức Nguyễn Đức Kiên, mặc dù chuyện không liên quan đến tôi, cơ mà bởi vì mối quan hệ bạn cùng bàn 1 tháng, tôi nghĩ mình vẫn nên nhắc nhở nó.
"Tao việc gì phải sợ bố con thằng nào." Nguyễn Tiến Thành nhếch mép cười.
"Mày được." Tôi nhún vai, từ chối cho ý kiến. Bạn vì yêu cứ đâm đầu thế này thì tôi cản thế nào được.
"Làm sao? Không ai chở mày về à?" Nó hỏi tôi.
"À ừ, xe tao vẫn chưa sửa xong." Tôi lơ đãng gật đầu, suy nghĩ xem còn có đứa nào tiện đường đi qua quán sửa xe kia hay không.
Nguyễn Tiến Thành cười đểu nhìn tôi, nói chuyện bằng cái giọng gợi đòn hết sức:
"Ơ thế Trần Doãn Bách không đưa mày về nữa à?"
"Tao sợ người yêu nó đánh tao." Tôi lườm nó.
Thực ra tôi không biết Trần Doãn Bách có người yêu hay không, nhưng mà tôi không hỏi nó trực tiếp được, cho nên đành phải nói kiểu này với Nguyễn Tiến Thành để thăm dò vậy. Nếu Bách có người yêu thật thì tôi sẽ tránh xa nó ra, mà nếu nó đang độc thân thì tôi cũng vẫn sẽ tránh xa nó ra.
"Nó mới chia tay rồi, bây giờ làm gì có ai." Nguyễn Tiến Thành nhún vai.
"À..." Tôi ậm ờ đáp trả, không cảm thấy ngạc nhiên lắm.
"Chúng mày đang nói gì tao đấy?" Đột nhiên Trần Doãn Bách nghiêng đầu nhìn tôi với Nguyễn Tiến Thành, nhướn mày hỏi.
"Không có g— " Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Nguyễn Tiến Thành đã cướp lời:
"Vũ Hà Trang bảo tao trưa nay không có ai chở về, mày có bận gì không?"
Tôi bấu mạnh vào tay Nguyễn Tiến Thành, nhưng hình như nó không cảm nhận được đau thì phải, vẫn toe toét cười nhìn Trần Doãn Bách chờ đợi.
Trần Doãn Bách đưa mắt nhìn tôi, nó cười nhẹ, thoải mái gật đầu:
"Nếu Vũ Hà Trang chưa có ai chở về thì đi với tao cũng được."
Nguyễn Tiến Thành cười tươi hết cỡ, nó đập bộp bộp vào vai tôi, hào hứng nói:
"Tốt quá rồi ha Vũ Hà Trang! Mày không cần cảm ơn tao đâu!"
"..." Tao lại quỳ xuống khấu tạ long ân luôn cho mày vừa lòng.
Tôi nghiến răng nghiến lợi véo mạnh vào tay Nguyễn Tiến Thành, ngoài mặt vui vẻ cười nhìn Trần Doãn Bách:
"Cảm ơn mày nhiều nhé!"
Trần Doãn Bách cũng cười, nháy mắt với tôi:
"Mày chở hay tao chở?"
"Để tao chở!" Tôi gần như thốt lên.
Nguyễn Tiến Thành từ tốn gỡ tay tôi ra, chậc lưỡi một tiếng:
"Thân nhau quá nha."
Trần Doãn Bách cười lả giả:
"Tao với Vũ Hà Trang vẫn thân, Vũ Hà Trang nhỉ?"
Tôi nghiêm túc gật đầu:
"Bọn tao thân hơn mày với Đào Minh Thu là cái chắc."
Trần Doãn Bách bật cười, giơ tay lên. Tôi vươn tay đập tay mình vào tay nó, sau đó cả hai chúng tôi cùng nhếch miệng liếc nhìn Nguyễn Tiến Thành.
Nguyễn Tiến Thành thở hắt ra lườm tôi với Trần Doãn Bách, nhìn khuôn mặt cay-lắm-nhưng-không-làm-gì-được của nó, cuối cùng tôi cũng thấy yêu đời trở lại.
.
Chuông hết giờ vang lên, tôi vừa cầm sổ đầu bài ra đến cửa lớp thì bị Trần Doãn Minh chặn lại. Nó kéo nhẹ cổ tay tôi, mím môi nói:
"Vũ Hà Trang, cho tao xin 2 phút được không?"
Tôi im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngập tràn áy náy của nó, tôi biết, tôi lại sắp mềm lòng rồi.
"Vũ Hà Trang, đi cất sổ đầu bài thôi." Vũ Minh Phương từ đâu xuất hiện khoác vai tôi, lườm Trần Doãn Minh một cái sắc lẻm.
"Nhanh lên, ra muộn một tí là nhà xe đầy người." Mạc Lan Thảo bước tới giật tay tôi khỏi tay Trần Doãn Minh, kéo tôi về phía văn phòng đoàn.
Tôi ngơ ngơ ngác ngác để hai đứa chúng nó lôi đi, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình:
"Lúc nãy...suýt nữa tao định bỏ qua cho nó."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro