chap 114

Trần Doãn Bách không đáp lời tôi, nó nhẹ nhàng thở dài, gật đầu thỏa hiệp.

Tôi mỉm cười, hai mắt cong lên, chỉ tay về bên phải:

"Đặng Bảo Ngọc ở phòng A1.403, còn tao ở phòng A1.402, mày mang nước vào phòng cho Ngọc đi nhé."

Ngày thứ hai ở Ninh Bình, chúng tôi phải dậy từ 5 giờ sáng ra sân tập thể dục.

Lúc xuống chỗ tập kết của trung đội, tôi phát hiện mấy thằng con trai đã đứng đấy từ trước. Vừa trông thấy Trần Doãn Bách, cơn buồn ngủ của tôi ngay lập tức bay hết sạch.

Trần Doãn Bách mặc nguyên bộ đồ ngủ màu trắng, chân nó vẫn xỏ dép đi trong nhà, đầu tóc bù xù như thể vừa rời giường đã phải chạy luôn xuống đây. Khuôn mặt đẹp trai hơi nhăn nhó, hình như nó đang gắng sức mở mắt ra, vẻ ngái ngủ hiện hết lên mặt, trông đáng yêu kinh khủng.

Có vẻ Trần Doãn Bách ngủ không đủ, tôi nhận ra dưới mắt nó có quầng thâm nhạt.

"Đêm qua mất ngủ à?" Tôi bước đến trước mặt Trần Doãn Bách, mỉm cười hỏi.

Trần Doãn Bách vươn tay ôm tôi vào lòng, nó gục đầu vào vai tôi, giọng nói hơi khàn do mới ngủ dậy, chứa đầy nỗi ấm ức:

"Đêm qua Vũ Trung Hiếu cứ lăn sang chỗ tao, nó còn gác chân lên người tao nữa, cả đêm tao không ngủ được."

"Khụ..." Vũ Trung Hiếu xấu hổ ho khan, "Lúc ngủ làm sao tao biết được, tao xin lỗi mày rồi còn gì."

"Không." Trần Doãn Bách lườm Vũ Trung Hiếu, vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt tôi, "Mai mày đổi giường cho Nguyễn Tiến Thành đi, tao đéo nằm cạnh mày nữa đâu."

Vũ Trung Hiếu cười nhạt:

"Đêm qua Nguyễn Tiến Thành ôm tao ngủ cả đêm, nếu đổi được thì tốt."

Giờ tôi mới để ý dưới mắt Vũ Trung Hiếu cũng có quầng thâm, còn đậm hơn cả Trần Doãn Bách.

Vũ Trung Hiếu toe toét cười đập bộp bộp vào vai Trần Doãn Bách:

"Mày thấy chưa, tao ngủ còn ngoan chán."

Tôi thử nêu ý kiến:

"Sao Trần Doãn Bách không nằm với Nguyễn Thế Duy?"

Tôi vừa dứt lời, hai thằng con trai đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn nhau, biểu cảm trên mặt cả hai đều rất... kỳ cục, tôi dám chắc tôi đã nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt chúng nó.

Bầu không khí chợt trở nên im lặng một cách khó xử, may sao đúng lúc này cô Nhung thổi một hồi còi thật dài, nói to:

"Các bạn nhanh chóng xếp hàng ổn định vị trí để trung đội trưởng điểm danh, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu khởi động!"

.

.

Theo kế hoạch thì hôm nay chúng tôi sẽ được huấn luyện điều lệnh đội ngũ ngoài sân tập, nhưng đến 7 giờ trời bỗng dưng có mưa phùn, thế là các thầy quyết định cho chúng tôi lên giảng đường học lý thuyết trước.

Bởi vì chưa quen với giờ giấc sinh hoạt nên suốt cả buổi sáng đứa nào cũng trong trạng thái lờ đờ thiếu tỉnh táo, Trần Doãn Bách còn lấy giấy trải hẳn xuống sàn để ngồi, nó tựa cả người vào chân tôi, đầu gối lên đùi tôi ngủ bù. Chúng tôi ngồi cuối lớp nên không bị thầy chú ý, Trần Doãn Bách cứ thế ngủ đến tận lúc chuông reo hết giờ.

Khoảng 11 giờ học sinh lại phải xuống sân xếp hàng, trung đội trưởng sẽ điểm danh một lần nữa, sau đó các trung đội lần lượt đi theo hàng đến nhà ăn để ăn trưa.

Tôi thấy đồ ăn ở khu quân sự không phải quá ngon nhưng vẫn ổn, thực đơn đầy đủ chất, hai món mặn một món rau. Hoặc do tôi dễ nuôi, bởi vì phần lớn mấy đứa ngồi xung quanh tôi đều nhăn mặt chê lên chê xuống, ăn được nửa bát cơm đã buông đũa.

"Sao mày ăn trông ngon thế?" Vũ Minh Phương ngồi cạnh thì thầm với tôi, "Thịt nhạt vãi, tao cố thế nào cũng không nuốt được."

"Vì tao không kén ăn đấy." Tôi liếc nó, từ tốn uống nốt bát canh rau ngót.

Hồi nhỏ bố mẹ hay bận nên tôi toàn phải đi ăn chực nhà bạn bè của bố mẹ, hoàn cảnh đã tôi luyện nên khẩu vị dễ chịu như hiện tại, ai cho tôi ăn cái gì tôi cũng có thể vui vẻ đón nhận được hết. Tôi nghĩ rất đơn giản, có người nấu cho mình ăn đã tốt lắm rồi, ngon thì ăn nhiều, không ngon thì ăn ít hơn một chút, không việc gì phải tỏ thái độ ra cả, đến lúc đói chỉ có bản thân chịu thiệt.

Đến cái xúc xích rán cháy đen thui hồi bé Nguyễn Thế Duy rán cho tôi mà tôi còn có thể vui vẻ ăn hết và khen ngon được, mấy miếng thịt gà nhạt nhẽo đã là gì.

Tôi dễ tính trong việc ăn uống, nhưng rõ ràng Trần Doãn Bách thì không. Tôi biết trước nó sẽ không ăn được bao nhiêu, nên sau giờ ăn trưa tôi về phòng lấy mấy hộp mì mang sang cho Trần Doãn Bách.

"Sao Vũ Hà Trang biết tao không ăn được cơm thế?" Lúc nhận mì, trông Trần Doãn Bách xúc động cực kỳ, hai mắt rưng rưng nhìn tôi.

Chúng tôi không ngồi ăn cũng nhau, thậm chí còn cách nhau mấy bàn liền. Cả tôi và Trần Doãn Bách đều đồng ý là cả hai đứa có nhóm bạn riêng và cảm thấy khó khăn trong việc hòa nhập vào nhóm bạn của người kia, cho nên không việc gì phải dính lấy nhau suốt ngày và tự đẩy bản thân vào tình huống khó xử cả. Chúng tôi có những mối quan hệ riêng và cũng cần không gian riêng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro