chap 115

"Cái gì về mày tao chả biết." Tôi mỉm cười, vươn tay túm cổ áo Trần Doãn Bách, ép nó cúi đầu xuống thấp để hôn nó.

Dù sao cả hai đứa vẫn đang ở khu quân sự, chỉ vài giây sau tôi đã buông Trần Doãn Bách ra. Tôi bật cười khi thấy gương mặt bất mãn của Trần Doãn Bách, dịu dàng xoa đầu nó, an ủi:

"Về tao bù cho nhé?" Ngón tay tôi lướt nhẹ qua đôi môi hồng nhạt xinh đẹp của nó, dằn lại xúc động muốn tiếp tục nụ hôn vừa nãy, "Ngoan, đừng kén ăn quá, mình phải ở đây tận một tuần đấy."

Trần Doãn Bách nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay tôi, khẽ gật đầu:

"Tao sẽ cố."

Công chúa của tôi quả thật không hợp chịu khổ, chỉ hợp được cưng chiều thôi.

Tôi và Mạc Lan Thảo đăng ký trực ca từ 12 giờ trưa đến 2 giờ chiều nên tôi không có nhiều thời gian ở bên Trần Doãn Bách, mới nói chuyện với nó được vài câu đã phải vội vã tạm biệt để chạy ra vọng gác.

"Mày ra sớm thế?" Tôi thoáng ngạc nhiên khi thấy Mạc Lan Thảo đã ngồi ở bàn trực, bởi còn gần 5 phút nữa mới đến lượt chúng tôi thay ca.

"Ở trên phòng cũng không làm gì." Mạc Lan Thảo ngồi lùi lại nhường chỗ cho tôi, "Ra sớm thay ca cho hai đứa kia đi ăn trưa."

Tôi ngồi xuống cạnh nó, mở sổ báo cáo ra ký tên vào mục "Người phụ trách", sau đó lấy bút gõ gõ vào mục nhận xét, hỏi Mạc Lan Thảo:

"Thế nào được coi là có việc bất thường?"

Mạc Lan Thảo nhún vai:

"Thường sẽ không có việc gì đâu, hết ca trực mình ghi 'bình thường' vào đấy là được."

"Okay." Tôi đóng nắp bút lại, lấy trong túi ra một cái kẹo đưa cho Mạc Lan Thảo, "Tao sợ chiều buồn ngủ không học được mất."

"Trời hết mưa rồi, mong chiều được ra sân học điều lệnh đội ngũ." Mạc Lan Thảo che miệng ngáp, nhận lấy viên kẹo, "Lên giảng đường học lý thuyết nữa chắc tao gục mất."

Chúng tôi tám chuyện được một lúc thì chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh, cả hai đứa bỏ vọng gác chạy ra hóng hớt, trông thấy một vụ tai nạn kinh hoàng: con báo Vũ Trung Hiếu vừa dẫm gãy chân Đặng Bảo Ngọc.

Okay, nói dẫm gãy chân thì hơi vô lý, chuyện là hôm qua Đặng Bảo Ngọc đá phải cửa nên bị bật móng chân, và chú bé đần Vũ Trung Hiếu vô tình dẫm trúng vào cái chân đau của Đặng Bảo Ngọc.

Ngón chân của Đặng Bảo Ngọc lại bắt đầu chảy máu, tôi nghe thấy con bé gằn từng chữ đầy thù hận:

"VŨ TRUNG HIẾU."

Tôi quay sang thì thầm với Mạc Lan Thảo:

"Cái này có được coi là việc bất thường không mày?"

"Ờm..." Mạc Lan Thảo cũng hoang mang không khác gì tôi, "Chắc là có?"

Ở bên kia, Vũ Trung Hiếu đang cúi đầu bế Đặng Bảo Ngọc lên, mặc cho con bé vừa đánh vừa chửi:

"Dm Vũ Trung Hiếu! Bỏ tao xuống! Đừng có đụng vào người tao!" Vừa nói Đặng Bảo Ngọc vừa đấm liên tiếp vào người Vũ Trung Hiếu, tôi nhìn còn thấy đau dùm, "Mày thù ghét gì tao thì nói một câu, làm đéo gì phải cố tình hãm hại tao như thế? Đéo mẹ đường rộng vãi, mày có mù cũng đéo thể nào đi ngu thế được..."

Vũ Trung Hiếu để yên cho Đặng Bảo Ngọc đánh, nó vẫn vững vàng bế Đặng Bảo Ngọc bước về phía phòng y tế, thái độ xin lỗi vừa dịu dàng vừa thành khẩn:

"Anh xin lỗi, tại anh không để ý..." Vũ Trung Hiếu hơi ngừng lại vì cú đấm của Đặng Bảo Ngọc, tôi đoán chắc nó phải đau lắm, "Em đợi một chút, sắp đến phòng y tế rồi."

Tôi nhận ra trên tay Vũ Trung Hiếu đang cầm điện thoại, màn hình hiện thị cuộc gọi vừa kết thúc. Có lẽ lúc nãy nó vừa đi đường vừa nghe điện thoại nên không để ý, đúng lúc đi đến ngã rẽ, xui xẻo thế nào lại đụng phải Đặng Bảo Ngọc. Vũ Trung Hiếu báo thì báo thật, nhưng nó không thể có một pha tự hủy ngu ngốc vậy được.

Nghe Vũ Trung Hiếu nói xong, Đặng Bảo Ngọc không những không bình tĩnh lại mà còn phản ứng mạnh hơn:

"Dm mày sinh sau bố mày hai tháng đấy, mày đòi xưng 'anh' với ai?" Tôi có thể cảm nhận được sự kháng cự và ghét bỏ tràn ra từ giọng điệu của Đặng Bảo Ngọc, con bé vẫn rất nỗ lực tìm cách được chạm chân xuống đất, "Bỏ tao ra, tao tự đi được! Mày làm tao khổ chưa đủ hả? Mày không thể biến mất khỏi cuộc đời tao được à?..."

"Ngoan, đừng cử động, ngã bây giờ." Vũ Trung Hiếu thở dài, nhẹ nhàng ngắt lời Đặng Bảo Ngọc, nó nói chuyện bằng cái giọng rất lạ, "Đừng tự làm khổ mình như thế, hôm qua cậu bị bật móng chân, Nguyên Đức Kiên bế cậu xuống phòng y tế được, tại sao tớ lại không được?"

Ha, ra là chú báo này đang ghen. Lại còn chuyển hẳn sang xưng hô cậu – tớ nữa chứ.

Ngoài dự kiến của tôi, Đặng Bảo Ngọc đột nhiên ngừng giãy giụa, con bé ngẩng đầu lên nhìn Vũ Trung Hiếu, giọng nói trở nên khẽ khàng một cách kỳ lạ:

"Ừ, ai cũng được, chỉ có mày là không được."

"Đến nữ thần của tao cũng có ngày phải nói ra câu này." Mạc Lan Thảo thở dài vào tai tôi, "Tao để ý từ lúc chia tay, cứ chuyện gì liên quan đến Vũ Trung Hiếu là Đặng Bảo Ngọc bắt đầu trở nên nhạy cảm và xấu tính vãi, như kiểu biến thành người khác luôn ấy."

Tôi thoáng ngẩn người, nhận ra hình như đúng là thế thật. Đó là lý do tôi lúc nào cũng thận trọng trong chuyện tình cảm, không dám để bản thân đắm chìm đến mức không thể sống thiếu ai đó. Tôi từng chuẩn bị sẵn tâm lý một ngày nào đó sẽ chia tay Trần Doãn Bách, tôi biết suy nghĩ như vậy có phần hơi tiêu cực, nhưng nhờ vậy tôi có cảm giác Trần Doãn Bách bớt quan trọng đi rất nhiều, tôi có thể ở bên nó một cách thoải mái mà không phải canh cánh lo được lo mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro