chap 119

Con Mạc Hồng Hạnh tỏ vẻ oan ức hết sức:

"Ơ kìa, Vũ Trung Hiếu là con trai cơ mà, nó nói thế ai chả biết là nói đùa, Dare dễ thế rồi còn không thực hiện được thì hèn quá."

Mọi người nghĩ nghĩ, thấy cũng hợp lý, Vũ Trung Hiếu quyết định chấp nhận lời thách.

Vũ Trung Hiếu nhắm mắt, lướt một vòng danh bạ, chọn trúng số điện thoại của chị gái.

"Gọi gì đấy?" Giọng của chị Vũ Trung Hiếu từ đầu giây bên kia truyền đến, "Hết tiền à? Mày đi quân sự mà vẫn tiêu hết tiền được á?"

"Không, em vẫn còn tiền." Vũ Trung Hiếu nhắm mắt, hít sâu một hơi, trông tuyệt vọng như thể cuộc đời không còn điều gì nuối tiếc, "Em có thai, được ba tháng rồi."

"Vãi l?" Giọng chị nó cao lên quãng tám, "Mày làm con nào chửa á? Ba tháng rồi mà giờ mới báo à?"

"Không phải..." Vũ Trung Hiếu nhíu mày, nó nỗ lực muốn giải thích, nhưng chị nó đã lanh chanh báo cáo với mẹ nó:

"Mẹ ơi!!! Thằng Vũ Trung Hiếu làm con bé nào có bầu rồi!! Nó bảo được 3 tháng rồi!!"

"Cái gì cơ? Mày nói lại xem nào?" Tiếng mẹ Vũ Trung Hiếu vọng lại qua điện thoại.

Sau đó là tiếng bố nó:

"Thằng Vũ Trung Hiếu làm sao?"

"Vũ Yến Nhi!!!" Vũ Trung Hiếu tuyệt vọng gào lên qua điện thoại, "Bà có im đi không?"

Chúng tôi ngã ra sàn, cười đến đau cả bụng, nước mắt chảy ra giàn giụa.

Vũ Trung Hiếu tốn thêm gần 15 phút để giải thích cho cả nhà nó đây chỉ là một trò chơi, và nó không hề làm con bé nào có thai như chị nó nói. Sau đó chúng tôi phải hùa vào giải thích chung với nó thì bố mẹ nó mới tin.

Mãi mới nói chuyện với bố mẹ xong, Vũ Trung Hiếu tắt máy, nhìn Mạc Hồng Hạnh như gia chủ dòng họ Capulet nhìn Romeo:

"Hôm nay mày chết với tao, bố chơi khô máu với mày."

Mạc Hồng Hạnh cũng thấy chột dạ:

"Đây là một tai nạn, tao không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế."

Chúng tôi chơi thêm vài ván nữa, mọi người đều ăn ý hạ độ khó của Truth or Dare xuống nên không khí dần thoải mái hơn, nhưng điều kỳ diệu là con Mạc Hồng Hạnh vẫn không bị bét ván nào, dù cho tất cả chúng tôi đều đồng lòng dí nó thua.

Mãi tôi mới thắng được một ván, người thua là Nguyễn Thế Duy, nó lại tiếp tục chọn Dare. Tôi còn chưa nghĩ ra nên để Nguyễn Thế Duy làm gì thì thế lực tàn ác Mạc Hồng Hạnh đã thì thầm vào tai tôi:

"Bảo Nguyễn Thế Duy ôm Trần Doãn Bách 10 giây đi."

Giọng của nó không to không nhỏ, vừa vặn cả năm đứa đều nghe thấy. Trần Doãn Bách vội vàng ôm tôi tránh xa con Mạc Hồng Hạnh, cảnh giác nhìn nó:

"Mày đừng có xui dại Vũ Hà Trang của tao."

"Thực ra idea này cũng được." Mạc Lan Thảo xoa cằm, gật gù.

"Tao thấy rất là nhẹ nhàng, hợp lý, dễ thực hiện." Vũ Trung Hiếu cũng bỏ qua hiềm khích với Mạc Hồng Hạnh, hớn hở hùa vào.

"Không!!" Nguyễn Thế Duy và Trần Doãn Bách cùng lắc đầu, nhìn tôi đầy hi vọng, "Đéo ổn tí nào, mày phải có chính kiến lên Vũ Hà Trang."

"Đúng, tao phải có chính kiến." Tôi gật đầu, quả quyết nói, "Nguyễn Thế Duy ôm Trần Doãn Bách 10 giây nhé!"

"Ha ha ha!!" Ba đứa không liên quan phá lên cười, lay lay vai tôi, "Đúng là bạn tao."

Tôi lờ đi ánh mắt không dám tin của Nguyễn Thế Duy và Trần Doãn Bách, cổ vũ:

"Ôm có 10 giây thôi, hôm qua bọn mày còn ôm bạn cùng giường ngủ cả đêm được cơ mà."

Nguyễn Thế Duy thở hắt ra, lườm tôi. Trái lại, Trần Doãn Bách tỏ ra khá thoải mái, nó bình tĩnh nói:

"Nếu tao từ chối thì Nguyễn Thế Duy sẽ phải ăn mù tạt đúng không? Đây là nhiệm vụ của Nguyễn Thế Duy, tao đâu có liên quan?"

"... Cũng đúng." Tôi ngỡ ngàng nhận ra, "Nếu mày từ chối thì Nguyễn Thế Duy sẽ bị phạt."

Trần Doãn Bách nở nụ cười đẹp như thiên thần, khoanh tay nhìn Nguyễn Thế Duy:

"Mày nợ tao một lần đấy."

Sau đó chúng tôi hào hứng ngồi gọn lại một góc nhường chỗ cho Nguyễn Thế Duy và Trần Doãn Bách, bắt đầu đếm ngược:

"10, 9, 8, ..., 3, 2, 1.9, 1.8, ..."

Hai thằng vội buông nhau ra, lườm chúng tôi:

"Đếm kiểu gì mãi không xuống một thế? Bọn mày ăn gian vãi l."

Nguyễn Thế Duy có vẻ cay tôi lắm, nó liên tục tìm cách dí tôi, ván tiếp theo nó không thắng, nhưng tôi xui xẻo về bét, người thắng là Trần Doãn Bách. Trần Doãn Bách véo má tôi một cái rõ đau, thì thầm:

"Bé Vũ Hà Trang hư thì phải chịu phạt thôi."

"Hai đứa mày có nhanh lên không?" Cả đám bất mãn lên tiếng, "Đừng làm trò mèo nữa, ở đây toàn những người độc thân đấy!"

Trần Doãn Bách nở nụ cười khích lệ, nó cúi đầu hôn tôi một cái, sau đó mới hỏi:

"Truth or Dare?"

"Dare." Tôi nuốt nước bọt, tội nghiệp ngước mắt lên nhìn Trần Doãn Bách.

"Làm nũng không có tác dụng đâu." Trần Doãn Bách cong môi cười, nhẹ nhàng nựng cằm tôi.

Trần Doãn Bách thách tôi đứng trước cổng khu B, hát quốc ca cho người đầu tiên tôi gặp, người đó phải đứng lại nghe hết mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.

"Chuyện nhỏ." Tôi cười khẩy, "Tao hèn thế thôi chứ mặt hơi bị dày."

Thế là chúng tôi lại lôi nhau xuống sân, ngồi rình trước cửa khu B. Tôi không phải đợi lâu, vài phút sau ngay lập tức xuất hiện một bạn nam mặc đồ trắng từ bên trong đi ra.

Xác định xong mục tiêu, tôi nhanh chóng chạy về phía bạn ấy, càng đến gần càng có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.

Vừa nhìn rõ được đối tượng phải nghe tôi hát quốc ca, tôi giật mình đứng khựng lại, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai kia, ngạc nhiên tới mức không kịp phản ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro