chap 12

Vũ Minh Phương lắc đầu nhìn tôi, nó véo một cái rõ mạnh vào má tôi, nói một cách thất vọng:

"Tao biết thừa người ta chỉ cần tỏ ra đáng thương và mua đồ ăn cho mày là mày quên hết sạch luôn mà. Khéo đến lúc bị lừa bán sang Trung Quốc mày còn hớn hở đếm tiền hộ nó."

Tôi nhíu mày cãi lại:

"Tao đâu có ngu."

Mạc Lan Thảo cười cười:

"Vũ Minh Phương nói thiếu rồi, Vũ Hà Trang chỉ dễ dãi với người đẹp thôi, Vũ Hà Trang nhỉ?"

"..." Cái này thì hết đường chối cãi rồi.

Cất sổ đầu bài xong, tôi đứng ở cửa nhà xe đợi một lúc nhưng không thấy Trần Doãn Bách đi ra, cuối cùng tôi đành phải tự mình đi vào tìm nó.

Trần Doãn Bách rất cao, nó vừa đẹp trai vừa có khí chất, dù ở trong đám đông thì nó vẫn luôn là người nổi bật, chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ra. Bởi vậy, tôi chỉ tốn vài phút để xác định được vị trí của Trần Doãn Bách trong cái nhà xe toàn người là người này. Nó để xe ở gần cuối cùng, xe nó bị kẹt giữa một đám xe khác, còn nó thì đang ngồi trên xe bấm điện thoại.

Tôi bất lực lách người đi tới chỗ nó, mỉa mai nói:

"Mày chọn được chỗ cất xe đẹp đấy." Bây giờ muốn ra cũng không ra được.

Trần Doãn Bách hơi giật mình ngẩng đầu lên, nó ngó tôi một lượt từ đầu đến chân, nhướn mày hỏi:

"Mày ăn mặc kiểu gì đấy?"

"Tao sợ có người nhận ra tao." Tôi vừa trả lời nó vừa cẩn thận kéo mũ áo khoác lên, sau đó chỉnh lại kính râm và khẩu trang, đảm bảo không còn sơ hở gì.

"Mày trốn nợ à?" Nó dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào tôi.

"Không, trốn fangirls của mày đấy." Tôi lườm nó.

Trần Doãn Bách nhíu mày, nó vươn tay gõ nhẹ vào trán tôi.

"Tao làm gì có fangirls?"

Đúng lúc này, một đám con gái từ đâu chạy tới chỗ chúng tôi, không, đúng hơn là tới chỗ Trần Doãn Bách. Tôi tự động cách xa nó hai bước, giả vờ lôi điện thoại ra nhắn tin với bạn, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Một em gái ngượng ngùng đưa điện thoại ra, lắp bắp hỏi Trần Doãn Bách:

"Anh Trần Doãn Bách ơi, anh... anh accept em được không ạ?"

Trần Doãn Bách không hề tỏ ra bất ngờ, nó thoải mái nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô nàng kia, dịu dàng hỏi:

"Em tên là gì nhỉ?"

"Em là Nguyễn Phương Đan ạ." Nguyễn Phương Đan ngơ ngác nhìn Bách, gò má và vành tai đỏ hết cả lên.

Trần Doãn Bách vẫn duy trì nụ cười hoàn mĩ trên môi, nó nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Phương Đan, khuôn mặt đẹp trai mang theo chút áy náy.

"Xin lỗi Nguyễn Phương Đan, anh không hay add người lạ qua Facebook, Nguyễn Phương Đan thông cảm cho anh nhé."

Nguyễn Phương Đan hơi ngẩn người, vài giây sau cô nàng mới lắc đầu nói không sao, nhưng vẻ thất vọng hiện rõ mồn một trên mặt.

Đợi mấy đứa con gái lôi kéo nhau rời đi, tôi mới từ tốn kéo kính râm xuống, im lặng nhìn Trần Doãn Bách. Đấy, mày thấy chưa?

Trần Doãn Bách hiểu ngay ý tôi, nó cố gắng giải thích:

"Đấy không phải fangirl của tao."

Tôi bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

"Ừ, cứ coi là thế đi."

"..."

Đợi thêm một lúc nữa cho nhà xe vãn bớt người, cuối cùng thì chúng tôi cũng có thể ra ngoài.

Trường tôi có quy định học sinh không được đi xe trong trường, cho nên chúng tôi phải dắt xe qua một khoảng sân trường rất rộng. Tôi cố gắng làm lơ vài ánh mắt dò xét từ mấy bé lớp 10, tìm một chủ đề gì đó nói chuyện để giết thời gian.

"Bé vừa nãy không phải gu mày à?"

"Tao chỉ không hay add người lạ thôi, mày nghĩ đi đâu thế?" Trần Doãn Bách nhún vai.

Tôi híp mắt nhìn nó, Trần Doãn Bách vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, dường như nó thực sự không accept Nguyễn Phương Đan chỉ vì cái lý do vớ vẩn kia vậy. Tôi đảo mắt, nói một câu không liên quan:

"Tao đoán nhé, mày thích con gái cao, da trắng, tóc dài và cười đẹp, đúng không?"

"Sao mày biết?" Trần Doãn Bách quay đầu nhìn tôi, nhướn mày.

"Vì mày cứ liếc nhìn em gái đi cùng Nguyễn Phương Đan kia suốt. Với lại, tao vô tình được nhìn thấy hai trong số rất nhiều bạn gái cũ của mày."

"..."

"Mày đang nghĩ là, sao cái con này bình thường nhìn hiền hiền ngu ngu, chẳng bao giờ thấy nói câu nào, thế mà cái gì nó cũng biết, đúng không?" Tôi mím môi nhịn cười, nâng mắt nhìn nó.

Trần Doãn Bách cười khẽ một tiếng. Nó chợt đứng lại, vươn tay kéo kính râm của tôi xuống, ép tôi nhìn thẳng vào mắt nó, hạ giọng nói:

"Không phải, tao đang nghĩ, hình như càng lúc tao lại càng thấy thích mày hơn rồi."

Tôi cười nhạt, liếc mắt ra chỗ khác.

"Mày có biết những người nói thế với tao đều đang ở đâu không?"

"Ở đâu?"

"Ở trong list block của tao."

Trần Doãn Bách bật cười, nó trả lại kính cho tôi, nghiêm túc nói:

"Tao muốn làm bạn với mày."

Tôi thấy hơi bất ngờ vì sự thẳng thắn của nó. Không biết nó có muốn làm bạn với tôi thật không, nhưng mà có một số thứ tôi phải nói rõ:

"Nếu muốn làm bạn với tao, thì mày dừng ngay kiểu thở ra câu nào là thính câu đấy với tao đi, nói chuyện bình thường giống bạn bè ấy."

Trần Doãn Bách ấm ức nhìn tôi:

"Tao làm gì như thế?"

Tôi liếc nó:

"Và thôi cái kiểu giả trân này nữa, mệt quá đi mất."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro