chap 127
góc nhìn của Vũ Hà Trang
Chúng tôi được phân nhiệm vụ nhổ cỏ ở khu đất trống phía sau tòa B, chẳng biết có phải do trung tâm hết chỗ để dọn hay không mà các thầy lại giao cho trung đội tôi làm vệ sinh khu đất bỏ hoang vốn chẳng ai ghé qua này. Mai Minh Việt nhìn quanh một vòng, trông thấy cỏ dại mọc thành từng cụm dày, có những cây cao gần ngang thân người, nó quyết đoán phân công mấy thằng con trai xuống kho mượn cuốc:
"Cỏ mọc thế này không dùng tay nhổ được đâu, con trai dùng cuốc xới đất lên để long bộ rễ của cỏ ra, mấy đứa con gái đeo găng tay vào, tí nữa nhặt cho vào túi là xong
"Thằng Mai Minh Việt làm việc cẩn thận kín kẽ thật sự, nhìn nó là thấy phong thái của lãnh đạo rồi." Mạc Lan Thảo cảm thán, đưa mắt liếc Mạc Hồng Hạnh, "Đáng tin cậy và trưởng thành hơn hẳn ai kia."
Mạc Hồng Hạnh rũ mắt gẩy gẩy móng tay, giả vờ không nghe thấy lời của Mạc Lan Thảo. Con Mạc Lan Thảo tức lắm, nó bám riết lấy Mạc Hồng Hạnh, bắt Mạc Hồng Hạnh phải nghe cho hết những điều tuyệt vời của Mai Minh Việt và công nhận Mai Minh Việt tốt hơn Vũ Trung Hiếu.
Tôi mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó và ánh mắt cầu cứu của Mai Hồng Hạnh, bước ra chỗ mấy thằng con trai đang cuốc đất để tìm Trần Doãn Bách. Con trai lớp tôi toàn một đám công tử ngậm thìa bạc từ nhỏ, chưa từng làm việc nặng bao giờ, thế mà vung cuốc xới đất trông cũng ra dáng lắm.
Chỉ cần liếc mắt một cái, tôi có thể nhận ra ngay công chúa của tôi. Trần Doãn Bách mặc đồng phục quốc phòng màu xanh nhạt, tay áo sắn lên ba nấc, ở góc độ này, tôi chỉ có thể thấy được một bên sườn mặt đẹp điên đảo của nó.
Trần Doãn Bách hơi cúi đầu, nó rũ mắt, tập trung xới tung đám cỏ dại dưới chân, từng nhát cuốc vừa chuẩn vừa sâu. Bởi vì phải dùng lực nên gân tay của Trần Doãn Bách nổi rõ hẳn lên, trán nó lấm tấm mồ hôi, phần tóc vốn rũ trước trán được vuốt lên, để lộ đôi mày kiếm xinh đẹp. Tim tôi đột nhiên đập nhanh mất kiểm soát, tôi đã quá quen với dáng vẻ Trần Doãn Bách giận dỗi làm nũng từ sau khi chúng tôi yêu nhau, đến mức tôi quên mất công chúa của tôi vốn dĩ quyến rũ và cuốn hút thế nào.
Sau buổi tối nói chuyện với Trần Doãn Bách, tôi đã chủ động hẹn gặp Nguyễn Thế Duy và Nguyễn Lâm Anh để giải thích cho hành vi kỳ lạ của tôi hai năm trước, và cũng để giới thiệu Trần Doãn Bách với Nguyễn Lâm Anh. Cả tôi và Nguyễn Lâm Anh đều ăn ý không nhắc lại chuyện trước kia. Thực ra tôi có hơi tò mò về việc Nguyễn Lâm Anh từng thích tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không hỏi. Dù Nguyễn Lâm Anh có thích tôi thật hay không thì đó cũng là quá khứ, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau, hiện tại ở bên tôi là một bạn bé rất đáng yêu, toàn bộ tình yêu, thời gian và sự chú ý của bạn ấy đều dành cho tôi, cho nên việc ai khác đã hoặc đang thích tôi chẳng còn quan trọng nữa.
Ban đầu, tôi tưởng rằng Trần Doãn Bách giống tôi, Trần Doãn Bách biết rõ cái gì quan trọng nhất, nó sống lý trí và không bao giờ đặt tình cảm lên trên tất cả. Nhưng hóa ra tôi đã nhầm, Trần Doãn Bách luôn lý trí bởi chưa có ai khiến nó dám buông bỏ hết tất cả lớp phòng bị, chấp nhận để người ta chạm vào nơi mềm yêu nhất trong tim. Trần Doãn Bách không được hưởng tình yêu thương trọn vẹn từ gia đình, mẹ Trần Doãn Bách bỏ nó để tìm hạnh phúc mới, bố nó cưới vợ hai, nhân tình ở ngoài nhiều vô kể. Hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ khiến Trần Doãn Bách không tin vào tình yêu, bởi thế trước đây nó chưa từng thử nghiêm túc trong chuyện tình cảm.
Vũ Trung Hiếu kể với tôi, cứ khi nào xuất hiện một nàng thơ nào đó khiến Trần Doãn Bách bị thu hút hơn bình thường, nó sẽ bắt đầu tìm cách "thử thách" người ta bằng những trò vừa trẻ con vừa khốn nạn: rep tin nhắn chậm, ghosting vài ba lần, thái độ lúc xa lúc gần và khiến cho cô nàng phải phát điên lên. Cứ như vậy, chẳng ai chịu đựng nổi tính cách thất thường của Trần Doãn Bách, mặc dù nó từng hẹn hò với không ít người nhưng chưa bao giờ có một đoạn tình cảm sâu đậm.
Bây giờ, nhìn lại, dù có thể hơi chủ quan và nghe như đang bao biện, nhưng tôi nghĩ Trần Doãn Bách đơn giản sợ bị phản bội và thiếu cảm giác an toàn. Nó muốn thăm dò giới hạn của người kia, nó muốn xem rốt cuộc người ta yêu nó nhiều tới đâu, nhưng cuối cùng chẳng ai vượt qua bài kiểm tra của nó. Tôi chưa bao giờ ủng hộ cái trò bạo lực tinh thần khốn nạn này, vì tình yêu chẳng phải phép thử, và rất may Trần Doãn Bách đã không làm thế với tôi. Vũ Trung Hiếu nói bởi vì nó sợ mất tôi, tôi thì không tự tin tới mức đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng ai đó, nhưng tôi có thể cảm nhận được tôi rất quan trọng với Trần Doãn Bách.
Dẫu tôi luôn cố gắng tỏ ra rộng lượng và tốt bụng, suy cho cùng tôi vẫn là một đứa ích kỷ, có tính chiếm hữu mạnh và ngập tràn hoài nghi. Tôi biết Trần Doãn Bách nhận ra mặt tối của tôi. Trần Doãn Bách lựa chọn chấp nhận tính cách của tôi, chủ động thay đổi vì tôi, cho tôi cảm giác an toàn mà tôi cần.
Và tôi cũng đang rất nỗ lực điều chỉnh để có thể yêu Trần Doãn Bách theo cách nó muốn.
Ngày hôm đó tôi đã giới thiệu Trần Doãn Bách với Nguyễn Lâm Anh, lúc trở về tôi còn khẳng định thêm một lần nữa tôi chưa bao giờ coi Trần Doãn Bách là người thay thế, nếu vẫn thích Nguyễn Lâm Anh tôi sẽ không chấp nhận yêu nó, nhưng công chúa của tôi lại bẻ sang vấn đề khác:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro