chap 17
Vũ Trung Hiếu không nhìn tôi, nó quay sang nháy mắt với Trần Doãn Bách, toe toét cười:
"Dùng tay lau không sạch được đâu, dùng miệng mà lau."
"..."
"..."
Trần Doãn Bách lười biếng tựa người vào thành ghế, khóe miệng cong lên, nhướn mày nhìn Vũ Trung Hiếu.
"Bảo sao mày toàn dùng miệng lau son cho Đặng Bảo Ngọc."
Vũ Trung Hiếu lấy tay che mặt.
"Đệch..."
Trần Doãn Bách cười cười vòng tay khoác qua vai tôi, ngón tay đưa lên niết nhẹ một bên má của tôi, hờ hững nói:
"Mày đừng có trêu bạn Vũ Hà Trang của tao, Vũ Hà Trang giận tao không dỗ được đâu."
Mặc dù ngữ điệu đùa cợt, nhưng tôi lại nhận ra được ý tứ cảnh cáo của nó. Chắc chắn Vũ Trung Hiếu cũng nghe ra được, nó cười nhạt, nhún vai.
"Ai dám trêu Vũ Hà Trang của mày."
Tôi nhíu mày bổ sung:
"Mày thiếu chữ 'bạn' rồi."
Trần Doãn Bách bật cười, nó dựa hẳn vào người tôi, nghiêm túc gật đầu:
"Đúng, phải là 'bạn Vũ Hà Trang của tao'."
Vũ Trung Hiếu khinh bỉ liếc nhìn Trần Doãn Bách, Trần Doãn Bách thản nhiên nhìn lại nó, hình như Vũ Trung Hiếu định nói gì đó, nhưng cuối cùng nó chỉ đảo mắt, cười cợt:
"Vâng, bạn Vũ Hà Trang."
Tôi cảm thấy thái độ của Vũ Trung Hiếu cứ là lạ, mặc dù tôi không nói rõ ra được lạ ở chỗ nào.
Đợi Vũ Trung Hiếu quay lên, tôi mới đẩy nhẹ Trần Doãn Bách.
"Mày nặng quá..."
Tôi muốn đẩy nó ra từ lúc nãy cơ, nhưng mà bởi vì nó nói chuyện hộ tôi, cho nên tôi phải ngoan ngoãn phối hợp với nó. Trên đời này, người có thể làm cho Nguyễn Tuấn Đạt và Vũ Trung Hiếu phải ngậm miệng mà không bật được câu nào chỉ có Trần Doãn Bách thôi.
Trần Doãn Bách lười biếng ngồi thẳng dậy, nó gõ nhẹ vào trán tôi.
"Cái đồ vô ơn."
Tôi xoa xoa trán, ngồi cách nó một khoảng thật xa, gật đầu đồng tình:
"Ừ, tao cũng thấy vậy." Thi thoảng tôi thấy đúng là mình sống có hơi khốn nạn thật.
"..." Trần Doãn Bách nhìn tôi trăn trối, nó thở dài, lẩm bẩm "Sao mày chẳng bao giờ nói chuyện theo lẽ thường thế?"
Tôi cầm máy tính nhập hàm số trên đề toán, nhún vai trả lời nó:
"Lỡ như mày mới là người không theo lẽ thường thì sao?"
Trần Doãn Bách hơi ngẩn ra.
"Tao chưa thấy ai ngụy biện hợp tình hợp lý như mày đâu Vũ Hà Trang ạ."
"Tao cảm ơn."
"..."
.
Hơn nửa tiết trôi qua, Nguyễn Tiến Thành và Nguyễn Đức Kiên cuối cùng cũng vào lớp, cô Nhung vẫn lấy giáo án ra dạy bài mới, không hề nhắc gì đến vụ đánh nhau vừa nãy.
Lúc Nguyễn Tiến Thành về chỗ, trông mặt nó cực kỳ thản nhiên, nhưng chính vì nó như thế nên tôi mới thấy rén. Cả tiết, tôi cứ thấp thỏm liếc trộm Nguyễn Tiến Thành, bứt rứt quá, tôi rất muốn biết rốt cuộc cô Nhung đã xử lý chúng nó thế nào, nhưng mà nhìn nó làm tôi sợ không dám hỏi...
"Cô Nhung hỏi lý do tao với Nguyễn Đức Kiên đánh nhau, bọn tao bảo là có mâu thuẫn, sau đấy cô đứng nói chuyện tương lai cuộc đời gần nửa tiếng với bọn tao, cuối cùng bảo tao với nó về viết bản kiểm điểm 1000 chữ, học thuộc, hôm sau đọc cho cô nghe. Mày còn gì muốn biết không?" Nguyễn Tiến Thành liếc mắt nhìn tôi.
"Khụ." Tôi hơi xấu hổ ho khan một tiếng, cười trừ "Không...tao có thắc mắc gì đâu."
"Thế mày nhìn tao từ nãy tới giờ làm gì?" Nó nhướn mày.
"À..." Tôi nhanh trí cho vào balo lục lọi, may mắn tìm được hai cái băng urgo chưa dùng, đưa cho nó "Tao thấy trên tay mày có vết xước."
Tôi không thể nói là do nó làm tôi rén nên tôi không dám mở mồm ra hỏi chuyện được.
Nguyễn Tiến Thành có vẻ hơi bất ngờ, nó cầm lấy hai cái urgo tôi đưa, gật đầu:
"Cảm ơn mày."
"Không có gì." Tôi khẽ xua tay, im lặng nhìn nó dán băng vào vết thương.
"Mày cứ nhìn tao làm gì? Có gì nói đi." Nguyễn Tiến Thành ngẩng đầu lên liếc tôi, bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.
Thực ra tôi còn muốn bảo nó "Cá không ăn muối cá ươn, tao đã cảnh báo rồi mà mày cứ thích đâm đầu vào, bị đánh là đáng lắm", nhưng mà gái ngoan không chọc vào nỗi đau của người khác, nếu đã không nói được lời nào tử tế thì tốt nhất là đừng nói gì cả. Bố hay dạy tôi thế.
Cho nên, tôi quyết đoán lắc đầu.
"Không có gì đâu, mày nhớ về nhà sát trùng bôi thuốc nhé, đừng để bị nhiễm trùng."
Sắc mặt Nguyễn Tiến Thành nhanh chóng dịu xuống, nó tỏ ra nghi ngờ ngó tôi đăm đăm:
"Sao tự dưng mày tốt với tao thế?"
"Tao lúc nào chả tốt." Tôi lườm nó.
"Ờ."
???
"Ờ" là tốt hay không tốt?
---
Tôi cứ nghĩ drama hôm nay thế là hết rồi, cho đến khi tôi đi ra nhà xe, nhìn thấy Trần Doãn Minh đang thản nhiên ngồi trên xe của tôi bấm điện thoại, người không biết còn tưởng đây là xe của nó luôn đấy.
"Mày ngồi ở xe tao làm gì?" Tôi tỏ ra cau có đi đến trước mặt Trần Doãn Minh.
Trần Doãn Minh ngẩng đầu lên nhìn tôi, nó cất điện thoại vào túi, hợp tình hợp lý nói:
"Xe tao mới bị hỏng, mày tiện đường chở tao về luôn nhé?"
"Ai chở mày đến?" Tôi cau mày nhìn nó.
"Nguyễn Hải Đăng." Thấy tôi định mở miệng nói gì đó, Trần Doãn Minh bổ sung "Nhưng mà nó về rồi."
"..." Tôi hậm hực thở hắt ra "Mày không nhờ được ai khác à?"
"Tao đang nhờ mày đấy thôi." Nó thản nhiên nhún vai.
Con mẹ nó chứ.
Tôi đánh không lại nó.
Cũng không thể bỏ của chạy lấy người được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro