chap 19
Tôi quyết định đàm phán với đối tượng tiềm năng thứ nhất: Vũ Minh Phương.
"Mày có cảm thấy lên lớp 12 Vật Lý càng lúc càng khó không?" Tôi thử gợi chuyện.
"Mày muốn gì?" Vũ Minh Phương tỏ ra cảnh giác nhìn tôi. Đúng là bạn thân có khác, chưa gì nó đã nhận ra được ý đồ của tôi rồi.
Vậy thì tôi đành phải nói thẳng:
"Tao đang học thêm lớp Lý của thầy Nguyễn Minh Thành, thầy siêu đẹp trai, vui tính, dạy hay, lại còn cực kỳ hài hước, nếu mày có hứng thú..."
"Tao không hứng thú."
Tôi nhìn nó một cách không đồng tình, chậm rãi lắc đầu:
"Sao mày trả lời dứt khoát thế? Mày nghĩ xem, bây giờ mình học lớp 12 rồi, chỉ còn chưa đầy 1 năm nữa là thi THPTQG, mày nghĩ mày có thể đỗ được vào trường đại học như ý nếu chỉ học mỗi trên lớp à? Kiến thức là vô hạn, ở trên lớp cô Hằng chỉ dạy kiến thức cơ bản, mày cần được tiếp xúc với những bài tập nâng cao..."
Vũ Minh Phương giơ tay lên ngắt lời tôi:
"Dừng! Khai mau, thầy Nguyễn Minh Thành trả mày bao nhiêu tiền PR?"
Tôi đặt hai tay lên vai nó, dùng ánh mắt chân thành nhất có thể nhìn thẳng vào mắt nó:
"Không, tao chỉ vì muốn tốt cho mày— "
"Tao đi làm gái."
"Hả?"
"Tao không học đại học, tốt nghiệp cấp 3 xong tao sẽ tìm sugar daddy, mày không cần tốn công mời chào tao đâu."
"..."
Bạn trả lời thế thì tôi biết nói tiếp thế nào???
Tôi chuyển sang đối tượng tiềm năng số hai: Vũ Trung Hiếu.
"Vũ Minh Phương bảo sao?" Vũ Trung Hiếu hỏi tôi.
"Nó bảo sau này nó đi làm gái."
Vũ Trung Hiếu gật gù:
"Sau này tao định làm đồng nghiệp với nó."
"..."
Nhìn thấy biểu cảm gì đó trên mặt tôi, Hiếu phá ra cười, vỗ vai tôi:
"Đùa mày thôi, tao bị trùng lịch học thêm Tiếng Anh, mày thử hỏi mấy đứa khác xem sao."
Tôi đành phải hỏi thêm vài người nữa, nhưng đứa thì tìm được chỗ học Lý rồi, đứa bị trùng lịch học, đứa lại chưa muốn đi học thêm. Tôi bắt đầu thấy hơi nản, vừa về đến chỗ ngồi thì nhìn thấy Trần Doãn Bách đang cúi đầu lướt điện thoại.
Bình thường Trần Doãn Bách rất ít khi ở trong lớp, lúc thì nó xuống CLB, lúc thì nó ra sân chơi bóng rổ, hoặc không thì cũng tụ tập với đám Nguyễn Tuấn Đạt. Bởi vậy, nhìn thấy nó ngồi đây quả thật khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Tôi thử gọi nó:
"Trần Doãn Bách ơi."
"Ừ?" Nó không ngẩng đầu lên, lơ đãng trả lời tôi.
Tôi ngồi xuống cạnh nó, dò hỏi:
"Mày đã học thêm Lý chỗ nào chưa?"
"Ừm...tao chưa."
Trần Doãn Bách tắt điện thoại, cất vào túi, sau đó nó mới quay sang nhìn tôi, mỉm cười
Tôi hơi ngẩn người. Không biết người khác có giống tôi không, nhưng tôi thường có ấn tượng cực kỳ tốt với những ai chịu tắt điện thoại khi nói chuyện với mình. Đó là lý do tôi thích đi chơi với Trần Doãn Minh, vì nó không bị nghiện đồ công nghệ, bao giờ ngồi cạnh nhau nó đều cất điện thoại đi và tập trung hoàn toàn vào tôi, chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để tôi thích nó.
Thiện cảm của tôi dành cho Trần Doãn Bách lại tăng thêm một chút vì hành động nhỏ ấy của nó.
"Mày có muốn học thêm Lý với tao không?" Tôi chống tay lên cằm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nó.
"Mày học những hôm nào?" Trần Doãn Bách vừa hỏi tôi vừa lấy điện thoại ra mở mục note lên, hình như nó đang check lại lịch.
"Tối thứ 2 và thứ 5, từ 7h30 đến 9h, tầm đấy mày có bận gì không?" Tôi đáp thật nhanh, chỉ sợ nó đổi ý.
Ngón tay mảnh khảnh của nó lướt vài cái lên màn hình điện thoại, sau đó nó ngẩng lên, nhìn tôi cười:
"Tao không bận gì cả. Vậy tuần này mày dẫn tao đến chỗ học thêm của mày luôn nhé?"
Tôi hơi ngỡ ngàng vì mọi chuyện suôn sẻ ngoài dự đoán.
"Được." Tôi cười thật tươi, gật đầu.
---
Chiều thứ 5.
Nắng chiều dần tắt, bầu trời đỏ rực một mảnh, nhuộm hồng từng vạt mây đang thong thả trôi. Mặc dù chưa tối hẳn nhưng tôi đã có thể thấy được mảnh trăng non nhạt treo lơ lửng giữa trời.
Tôi ngồi bó gối dưới gốc bàng bên rìa sân khấu, ngơ ngẩn nhìn câu lạc bộ Nhiếp ảnh và câu lạc bộ Âm nhạc đang bận rộn quay MV. Xung quanh tôi ngổn ngang một đống đồ đạc, giá đặt máy quay, mấy thùng nước và trang phục linh tinh.
Năm nay Đoàn trường yêu cầu câu lạc bộ Nhiếp ảnh phải quay một phóng sự ngắn về trường để chiếu vào hôm khai giảng. Tôi nghe kể hôm nhận được thông báo, Trần Doãn Minh – phó chủ tịch CLB Nhiếp Ảnh đã đứng lên nói thẳng trước mặt cô tổng phụ trách:
"Câu lạc bộ Nhiếp Ảnh chỉ chuyên về chụp ảnh, toàn bộ thành viên đều không có chuyên môn trong việc quay phim, edit, chỉnh sửa video. Hơn nữa, nhà trường giao nhiệm vụ gấp như vậy, CLB em không thể đảm bảo được chất lượng và tiến độ đâu ạ, mong cô xem xét lại."
Vũ Minh Phương kể, lúc đấy, toàn bộ đám bí thư, lớp trưởng và trưởng phó các CLB đều nhìn Trần Doãn Minh như nhìn Idol. Nhưng mà cô tổng phụ trách vừa bảo nhà trường sẽ hỗ trợ thiết bị và có phụ cấp, chuyển khoản nóng luôn vào tài khoản chung của CLB, Trần Doãn Minh liền hết ý kiến.
Tôi biết ngay mà, cụ Lenin bảo vật chất quyết định ý thức có sai đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro