chap 20
Còn lý do vì sao CLB Âm nhạc cũng phải có mặt ở đây, đó là vì trường yêu cầu phải có thêm hiệu ứng âm nhạc, trong phóng sự cần có một đoạn các bạn học sinh hát bài hát của trường, nên CLB Âm nhạc bị lôi vào làm cameo. Hơn nữa, ai cũng phải công nhận CLB Âm nhạc là CLB có visual xịn nhất trường. À thực ra, Dance Club cũng có nhiều người đẹp, nhưng trông chúng nó chiến quá, không phù hợp với tinh thần của trường.
Trần Doãn Bách ở trong CLB Âm nhạc, nên hiển nhiên nó phải tham gia vào project này. Sau khi đắn đo cân nhắc cẩn thận, tôi quyết định ở lại trường đợi Trần Doãn Bách xong việc rồi dẫn nó đi học luôn, tiện thể hỗ trợ các bạn mấy việc lặt vặt, như là trông đồ chẳng hạn.
"Cắt. Mọi người nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị chuyển cảnh." Trần Doãn Minh hô to, huơ huơ cuốn kịch bản trong tay.
Tôi mở sẵn thùng nước để lên ghế cho mọi người tiện lấy, sau đó cầm hai chai đi ra chỗ Trần Doãn Minh.
"Mày ơi, nước." Tôi mở sẵn chai nước, đưa cho nó.
"À, tao cảm ơn." Nó vừa cẩn thận xem lại đoạn phim mới quay vừa nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống một ngụm.
Đợi nó uống xong, tôi mới tung tăng cầm nước đi tìm Lê Ánh Dương. Lê Ánh Dương là bạn cùng lớp của tôi, con bé ở trong CLB Âm nhạc và CLB Bóng bàn, và là lý do chính tôi chịu khó ở lại đây làm không công cho Trần Doãn Minh. Lê Ánh Dương là tomboy, con bé để đầu nấm, trông siêu siêu đẹp trai, kiểu dễ thương ấy, da trắng, giọng ấm, biết chơi ghi-ta và còn rất giỏi thể thao. Ý tôi là, làm gì có ai không thích người như Lê Ánh Dương cơ chứ.
Tôi lia mắt một vòng, nhìn thấy Trần Doãn Bách đang mắc kẹt giữa một đám con gái. Kệ nó. Tôi ngó nghiêng thêm một chút nữa, tìm được Lê Ánh Dương ở sau gốc phượng gần thư viện.
"Lê Ánh Dương, nước nè." Tôi ngồi xuống cạnh nó, mỉm cười.
Ánh Dương hơi ngạc nhiên ngước mắt lên, con bé nở nụ cười nhẹ, đón lấy chai nước.
"Cảm ơn Vũ Hà Trang."
Ôi trời ơi!!!!
Đi đưa nước mà lại bị trộm mất trái tim thế này!!!
Đến tận gần sáu rưỡi, Trần Doãn Minh mới cho mọi người trở về.
Tôi ở lại giúp CLB nó dọn dẹp qua một chút, sau đó cùng với Trần Doãn Bách đi đến chỗ học thêm Vật Lý.
Vừa đi được một đoạn, tôi ngay lập tức nhận ra điều không ổn.
"Chết rồi mày ơi, xe tao sắp hết điện." Tôi dừng xe, đau khổ cúi đầu xuống nhìn 2 vạch điện mờ mờ, hi vọng Trần Doãn Bách sẽ tìm ra được giải pháp gì đấy.
Trần Doãn Bách cũng dừng xe lại bên cạnh tôi, nó hơi nhíu mày ngó qua đồng hồ xe của tôi, bình tĩnh hỏi:
"Mày còn đủ điện về nhà không? Mình qua nhà mày cất xe, rồi tao chở mày, còn gần một tiếng nữa mới vào học mà."
"Chắc là đủ đấy." Hy vọng thế.
Rất may xe tôi vẫn có thể gắng gượng về được nhà. Trần Doãn Bách dứt khoát từ chối mong muốn được lái xe của tôi, xách tôi ngồi lên yên sau xe nó.
"Mày đi chậm vl, để tao chở cho nhanh." Lúc nói câu này, trông nó rất là phán xét và mất kiên nhẫn, hẳn lúc ngồi sau xe để tôi chở nó đã phải chịu đựng ghê lắm.
Tôi không thể nói cho nó biết cái lần tôi chở nó là lần thứ hai trong đời tôi đi xe máy được, cho nên tôi lựa chọn im lặng.
Lúc đi qua đường Tô Hiệu, Trần Doãn Bách giảm tốc độ, nó nghiêng đầu hỏi tôi:
"Vũ Hà Trang, mày có đói không?"
"Cũng hơi hơi." Cả buổi chiều nay ngồi làm không công cho Trần Doãn Minh, ngoài nửa chai nước khoáng thì hình như tôi chưa bỏ gì vào bụng thật.
"Ăn bánh mì nướng muối ớt nhé? Hay mày muốn ăn gì khác?" Nó đề xuất.
Tôi nhìn theo hướng Trần Doãn Bách đang nhìn, dễ dàng
thấy được quán bánh mì ở phía trước, chỉ cách chúng tôi có vài chục mét.
"Ăn bánh mì nướng muối ớt đi, lâu rồi tao chưa ăn."
"Okay."
Trần Doãn Bách dừng xe lại trước quán, nó quay đầu lại hỏi tôi:
"Mày có kiêng ăn cái gì không?"
"Không, cái gì tao cũng ăn được."
"Dễ nuôi thế?" Trần Doãn Bách cười cười, đôi mắt hai mí xinh đẹp của nó hơi cong lên, trong giọng nói còn mang theo chút trêu ghẹo. Cũng may tôi đang đeo khẩu trang, nếu không nó sẽ phát hiện ra má tôi đang đỏ ửng mất.
Không đợi tôi trả lời, Trần Doãn Bách đã gọi to:
"Cô ơi, cho con hai phần bánh mì nướng muối ớt full topping, mang về ạ."
"Chờ cô chút nhé."
"Vâng."
Trong lúc đợi đồ, Trần Doãn Bách ngó qua bảng menu một chút, sau đó nó hỏi tôi:
"Mày thích trà đào cam sả hơn hay trà sữa thái hơn?"
"Trà sữa thái ạ." Tôi ngoan ngoãn trả lời nó.
Không hiểu sao những lúc ở cạnh Trần Doãn Bách, tôi luôn có cảm giác bị động, dường như từ đầu đến cuối tôi đều vô thức bị nó dẫn dắt, nhưng kì lạ là tôi không khó chịu với điều đó. Trần Doãn Bách biết cách khiến cho người ta cảm thấy mình "quyền lực" bằng cách trao quyền cho họ, nhưng mọi thứ lại vẫn nằm trong tay nó.
Tôi thích câu hỏi lựa chọn, và tôi khá chắc chắn nhiều cô gái khác cũng vậy. Thay vì hỏi "Mày thích uống gì?", Trần Doãn Bách đưa ra cho tôi sự lựa chọn khớp với sở thích của tôi, và câu trả lời đều ở trong tầm kiểm soát của nó. Như vậy không chỉ tiết kiệm được rất nhiều thời gian mà còn khiến cho cả tôi và nó đều cảm thấy hài lòng. Đây là điều mà không phải thằng con trai nào cũng làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro