chap 22
Có thể nhiều người sẽ cảm thấy tôi sống tính toán, nhưng cuộc sống vốn là vậy mà, làm gì có chỗ cho người ngây thơ.
2025, khi chuyển khoản bằng MoMo sẽ có thông báo số điện thoại của người gửi, Bách lợi dụng điều này để biết được số điện thoại của Vũ Hà Trang và ngầm cho Vũ Hà Trang biết số của mình.
Không phải ai nhà giàu cũng học trường Quốc tế, đây là điều rất bình thường. Tôi học hệ CLC trên đại học, bạn bè quanh tôi toàn đám công tử tiểu thư nhà giàu, nhưng các bạn ấy đều học trường công lập hồi cấp 3 (hầu hết là chuyên Ams, chuyên KHTN, chuyên Sư phạm...) và cực kỳ thân thiện, dễ gần.
Chúng tôi đến nơi đúng 7h25, vừa vặn 5 phút nữa vào lớp. Tôi dẫn Trần Doãn Bách đi gặp cô Nhung, cô dạy thêm Lý của tôi.
"Cô ơi, đây là Trần Doãn Bách, bạn em. Bạn ấy muốn xin học thêm Vật Lý ạ." Tôi kéo Trần Doãn Bách đứng sang bên cạnh mình, giới thiệu nó với cô.
Cô Nhung tủm tỉm cười liếc qua liếc lại giữa tôi và nó, thôi xong, nhìn mặt cô là tôi biết cô định nói gì rồi.
"Vũ Hà Trang dẫn bạn trai đi học à? Trông đẹp trai sáng sủa thế nhở, bảo sao Nguyễn Tiến Thành nó cưa mãi mà không thấy Trang gật đầu."
Ôi cô ơi. Cô đừng có nói nữa. Em xin cô đấy.
Tôi bất lực nhìn cô, yếu ớt giải thích:
"Cô ơi, đây là bạn cùng lớp của em, không phải bạn trai đâu cô. Em dẫn bạn ấy vào lớp trước nhé ạ?"
Cô Nhung gật gù, vỗ vai tôi, tỏ ra tiếc nuối nói:
"Cô đang định bảo nếu đây là bạn trai của Vũ Hà Trang thì cô giảm tiền học 50% xuống cho hai đứa, tiếc thật đấy."
"..." Cô ơi nước đấy em đi nhầm, cô cho em đi lại.
Cô không nhìn khuôn mặt hối hận muốn chết của tôi, quay sang mỉm cười với Trần Doãn Bách:
"Trần Doãn Bách đúng không? Hai đứa vào lớp trước đi, thấy chỗ nào còn trống em cứ mạnh dạn ngồi xuống, đứa nào đến sau đứa đấy mất chỗ. Mà nếu không thì ngồi với Vũ Hà Trang cũng được, Vũ Hà Trang nhỉ?" Nói xong câu cuối, cô còn nháy mắt với tôi.
Đù, tôi bắt đầu muốn xin nghỉ học rồi đấy.
"Vâng ạ." Trần Doãn Bách khẽ cười, nó lễ phép gật đầu với cô, rồi quay sang nhìn tôi: "Mình đi thôi?"
"Bọn em vào lớp trước ạ." Tôi cố nặn ra một nụ cười với cô Nhung, sau đó vội vàng kéo nó đi về phía lớp học, chỉ sợ cô lại nói ra câu gì đấy nữa khiến tôi muốn sang chấn tâm lý.
Lúc bọn tôi bước vào lớp, không ngoài dự đoán của tôi, 80% con gái đều quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trần Doãn Bách một cách rất lộ liễu, 20% còn lại thì ý tứ hơn, chỉ dám lén lút liếc nó rồi vội rời tầm mắt.
Dù đang bị mấy chục ánh mắt nhìn chăm chú, Trần Doãn Bách vẫn có thể tỏ ra điềm nhiên như không. Hẳn nó đã quá quen với việc trở thành tâm điểm rồi.
Tôi dẫn Trần Doãn Bách về phía bàn của mình. Đào Minh Thu và Nguyễn Đức Kiên đã đến trước, chúng nó để hai cái cặp ra giữa, mỗi đứa ngồi một đầu bàn, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.
Lúc gần đến nơi, Trần Doãn Bách kéo nhẹ tay tôi, nó cúi đầu xuống, thì thầm:
"Tao biết tại sao mày lại rủ tao đến đây học rồi."
Tôi bắt đầu giả ngu:
"Hả? Tại sao?"
Nó véo má tôi, lắc đầu:
"Mày đừng có giả ngu với tao."
Tôi cười với nó. Với tình huống khó xử thế này, chỉ cần nở một nụ cười tự tin.
"Nếu mày nghĩ mày cười như thế tao sẽ tha cho mày..." Trần Doãn Bách gõ nhẹ lên trán tôi, giọng nói ngập tràn bất đắc dĩ và cả... cưng chiều? "Thì mày đúng rồi đấy."
Chết rồi, hình như tim tôi lại đập nhanh nữa rồi.
---
Thứ hai đầu tuần, lớp tôi có tiết thể dục. Cô thể dục cho lớp tôi chạy hai vòng quanh sân, sau đó được hoạt động tự do.
Lễ khai giảng đã trôi qua hơn một tuần, từ sau nhiệm vụ quay MV cho nhà trường, CLB Nhiếp Ảnh tạm thời vẫn chưa có hoạt động gì mới, dạo này Trần Doãn Minh có vẻ rảnh rỗi đến kỳ lạ. Nó lôi tôi xuống canteen, bảo là "Tao sẽ mời mày uống nước vì mày đã đến hỗ trợ tao mấy tuần vừa rồi, dù tao biết thừa mày chỉ muốn hóng hớt và ngắm người đẹp." Tất nhiên nó nói không sai, nhưng mà sao phải thẳng thắn như thế nhỉ? Tôi cũng biết ngại chứ.
Mua nước xong, Trần Doãn Minh lại kéo tôi ra chỗ ghế đá gần sân bóng rổ, tôi nhận ra hình như nó có gì đó muốn nói với tôi.
Tôi mở chai nước ra uống một ngụm nhỏ, lơ đãng nhìn đám con trai lớp tôi đang chơi bóng rổ gần đấy, đợi Trần Doãn Minh mở lời.
"Vũ Hà Trang, dạo này mày đang yêu đương với Trần Doãn Bách à?" Trần Doãn Minh bất chợt lên tiếng, nó nheo mắt nhìn tôi, giọng nói trở nên nghiêm túc một cách bất thường.
"Khụ khụ...Mày điên à?" Tôi đóng vội nắp chai nước, trợn mắt nhìn Trần Doãn Minh. Con mắt nào của nó nhìn thấy tôi và Trần Doãn Bách yêu nhau thế?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro