chap 23

Nó bĩu môi lườm tôi, nói một cách sắc sảo:

"Dạo này hai đứa mày suốt ngày dính lấy nhau còn gì? Ánh mắt Trần Doãn Bách nhìn mày cũng khác hẳn, bố mày đâu có mù?"

Tôi cố hồi tưởng lại, hình như đúng là dạo này tần suất tôi với Trần Doãn Bách ở cạnh nhau cũng hơi nhiều thật, nhưng đều có lý do chính đáng hết mà.

"Tao với Trần Doãn Bách học thêm cùng chỗ, thầy Tùng dạy trước chương trình nên thi thoảng nó có nhờ tao giảng bài, với cả cái vụ quay MV cho trường tao cũng ở lại giúp bọn mày, cho nên tao với nó mới nói nhiều hơn mấy câu. Có khi nào bọn tao đánh lẻ đi riêng đâu?"

Trần Doãn Minh lắc đầu, không cho là đúng, nói:

"Không phải, mày không hiểu ý tao..."

"Vũ Hà Trang!" Đột nhiên có người gọi to tên tôi, cắt ngang lời Trần Doãn Minh.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, trông thấy Trần Doãn Bách đang chạy về phía mình. Trần Doãn Minh dùng cùi chỏ huých nhẹ vào eo tôi, không cần nói tôi cũng biết nó có ý gì.

"Mày cầm áo khoác hộ tao với." Trần Doãn Bách đã xuất hiện trước mặt tôi, nó đưa áo cho tôi, tiện tay cầm lấy chai nước tôi để trên ghế.

Tôi đón lấy áo khoác của nó, gấp lại cẩn thận, nhắc nó:

"Chai đấy tao uống rồi."

"Thì?" Trần Doãn Bách thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, nó ngửa đầu uống nước, yết hầu hơi nhô lên, khẽ chuyển động theo động tác nuốt xuống. Chết tiệt, trông nó gợi cảm quá.

Trán nó lấm tấm mồ hôi, phần tóc rũ trước trán được vuốt lên, để lộ vầng trán trơn bóng và đôi mày kiếm xinh đẹp. Tôi chăm chú nhìn nó, cảm thấy hơi lạ lẫm với hình ảnh mới mẻ này.

Bình thường, khi rũ mái xuống, trông Trần Doãn Bách có vẻ ngoan và ngây thơ, giống như em trai nhà bên, khiến người ta vô thức sinh ra thiện cảm và muốn đến gần. Thế nhưng, khi nó vuốt tóc lên, khí chất cả người nó lại trở nên khác hẳn. Biếng nhác, lạnh nhạt và sắc bén. Dù nó đang ở ngay sát bên cạnh tôi, nhưng tôi lại có cảm giác xa lạ và ngoài tầm với.

Tuy vậy, không thể phủ nhận Trần Doãn Bách lúc này vô cùng quyến rũ và cuốn hút, khiến người ta không thể rời mắt được.

Ở khoảng cách gần thế này, tôi có thể ngửi được mùi nước xả vải trên người nó, và một mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc, có lẽ là mùi hương đặc trưng của con trai, nhưng tuyệt không khó ngửi.

Tôi giật mình nhận ra mình vẫn đang ngẩn người ngắm nhìn nó từ nãy tới giờ. Dm cái con Vũ Hà Trang mê trai này.

Tôi giả vờ ho khan một tiếng, cốt để che giấu sự bối rối, bình tĩnh trả lời nó:
"Mày uống hết nước của tao rồi, mua đền cho tao chai khác đi."

"Nếu không thì sao?" Trần Doãn Bách đóng nắp chai nước lại, nó nhướn mày nhìn tôi, khóe miệng cong lên, giọng nói nửa trêu ghẹo nửa thách thức.

Tôi thở hắt ra, bất lực nhìn lại nó. Lúc đầu tôi cứ tưởng Trần Doãn Bách là một người chững chạc chín chắn, chơi thân rồi tôi mới nhận ra nó trẻ con và ấu trĩ đến mức nào, cứ như có thêm một thằng con trai ấy. Tôi từng hỏi nó "Lúc yêu đương với mấy em kia mày cũng dở hơi thế này à?" thì nó trả lời là "Chỉ những ai tao cần gây ấn tượng thì tao mới phải tỏ ra bóng bẩy thôi, còn với mày thì không cần thiết." Damn, nó đang kháy đểu vào mặt tôi là nó không cần gây ấn tượng với tôi đấy à?

Nói thì nói vậy nhưng tôi không thể phủ nhận tôi tận hưởng cái đặc quyền được trở thành đứa con gái duy nhất mà nam vương Bách chịu để lộ tính cách thật của mình. Thậm chí, thiện cảm của tôi dành cho nó còn tăng lên sau câu nói thành thật ấy, và cũng phá tan mọi nghi ngờ về động cơ "muốn làm bạn" của nó. Tôi bắt đầu thực sự tin rằng nó chỉ muốn trở thành bạn bè với tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, mím môi:
"Áo khoác của mày đang trong tay tao, mày mà không mua nước về chuộc thì mày mất áo." Với mấy đứa tính cách trẻ con thế này, cần phải tỏ ra trẻ con hơn nó.

Trần Doãn Bách hơi khựng lại, nó tròn mắt nhìn tôi, dường như không ngờ tôi sẽ nói như vậy. Hai giây sau, nó phá ra cười, nó vươn tay vò rối đầu tôi, đứng dậy:
"Được thôi, tao từ bỏ con tin, mày giữ áo tao luôn đi."

Tôi há hốc mồm ngó đăm đăm vào bóng lưng của nó. Sao nó phản ứng không theo lẽ thường thế?

"Tao nhầm rồi, chúng mày không yêu nhau, chúng mày vẫn đang tán tỉnh." Trần Doãn Minh bất thình lình lên tiếng, chép miệng nhìn theo hướng Trần Doãn Bách rời đi.

Tôi hơi giật mình quay đầu nhìn nó, nãy giờ nó im quá, làm tôi suýt thì quên mất bên cạnh mình còn có người.

"Tán tỉnh cái gì? Tao với nó nói chuyện bình thường vl, khác gì tao nói chuyện với mọi người đâu?" Tôi nhíu mày cãi lại.

Trần Doãn Minh nhún vai, nó nhìn vào khoảng không phía trước, nói như một người từng trải:
"Tán tỉnh đâu chỉ qua mỗi lời nói, nó còn qua cả ngôn ngữ cơ thể nữa. Mày không biết lúc mày ở cạnh Trần Doãn Bách, trông hai đứa chúng mày tình tứ thế nào đâu."

"Tao cũng như thế với mày mà? Mày đừng có lãng mạn hóa mọi mối quan hệ của tao như thế, chẳng vui tí nào."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro