chap 24

Trần Doãn Minh trợn mắt ngó tôi:

"Bố mày khác, còn Trần Doãn Bách khác. Mày so sánh kiểu đéo gì đấy? Chửi ngu lại tự ái."

"..." Tự ái thật đấy.

Tôi tỏ ra giận dỗi đứng dậy, vừa đi được hai bước thì bị Trần Doãn Minh kéo giật lại, nó ấn tôi ngồi xuống ghế, ngồi sát lại gần tôi:

"Khϊếp, mới thế đã dỗi rồi. Tao chỉ muốn nói là, mày nên cẩn thận một tí, hôm trước có mấy con bé đến hỏi tao info của mày rồi đấy, chắc tại thấy mày hay đi với Trần Doãn Bách."

"À..." Tôi không thấy ngạc nhiên lắm "Dạo này thấy toàn gái add tao, tao sợ quá set private Insta với ẩn hết bài đăng trên Facebook rồi, mặc dù chắc người ta không stalk ra acc chính của tao được đâu nhưng mà cũng hơi rén thật." Hệ quả tất nhiên của việc chơi với người nổi tiếng thôi.

Trần Doãn Minh gật gù:

"Yêu Trần Doãn Bách thì hơi nguy hiểm thật, nhưng Trần Doãn Bách không để con nào chịu thiệt đâu, chỉ cần mày khéo đưa đẩy một tí, kiếm được 2 con Iphone 16 Pro Max, chia cho tao một con, sau đấy chia tay cũng được."

"..." Đây là lời mà một người bạn tốt có thể nói ra à?

Tôi thở hắt ra, không thèm nói chuyện với nó nữa, nhìn chăm chăm vào sân bóng rổ. Hình như Vũ Trung Hiếu đang dẫn bóng, áp sát ngay cạnh nó là Phạm Đức Anh và Nguyễn Thế Duy.

Bất chợt, Nguyễn Thế Duy liếc qua chỗ tôi. Khóe miệng nó hơi nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm, sắc bén, còn mang theo hàm ý sâu xa.

Tôi mỉm cười, nháy mắt với nó.

Ngay sau đó, Nguyễn Thế Duy quay mặt đi, chiếc khuyên bạc bên tai trái sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

---

Chiều tối thứ hai, tôi phải ở lại trường ôn đội tuyển Anh. Hôm nay chúng tôi chỉ đến để chữa bài và lấy thêm đề nên cô cho về sớm, lúc tôi ra khỏi phòng học, trời mới chỉ chạng vạng tối.

Tôi đi dọc theo hành lang để đến nhà xe, tầm này trường tôi vẫn chưa tổ chức cho các lớp học tối, cả ngôi trường vô cùng yên tĩnh, đâu đó văng vẳng tiếng ve cuối hè, như thể vọng về từ nơi xa lắm.
Bởi vậy, tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng nói chuyện phát ra từ phòng dụng cụ.

"Tao nhận thua, Vũ Hà Trang khó tán vãi l, một tháng không đủ."

Đây là... giọng của Trần Doãn Bách?

Tôi co những ngón tay lại, nắm chặt, gần như nín thở đứng nép vào trong góc tối.

"Tao đã bảo rồi, mày đếch tán được con đấy đâu. Trông đéo có gì đặc biệt mà chảnh vãi l." Là giọng của Nguyễn Tuấn Đạt.

"Có mỗi đứa con gái cũng xử đéo xong, tưởng nam vương Trần Doãn Bách thế nào." Cái giọng cợt nhả này là của Vũ Trung Hiếu.

"Có giỏi thì mày tán đi? Bố mày chịu." Trần Doãn Bách lạnh nhạt lên tiếng.

"Thôi, tao xin kiếu, không cẩn thận Vũ Minh Phương cạo trọc cmn đầu tao mất."

"Đéo dám nhận kèo thì nói mẹ đi." Phạm Đức Anh giễu cợt nói "Để tao thử tán con đấy."

"Chúng mày một vừa hai phải thôi, đếch hay ho gì cái chuyện đem con gái nhà người ta ra làm trò cá cược đâu." Nguyễn Thế Duy vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Mày thì cao thượng rồi."

"Đéo tham gia im mồm, mất hứng vãi l."

"Đủ rồi đấy." Trần Doãn Bách hờ hững cắt ngang "Đừng đụng vào Vũ Hà Trang nữa."

"Vãi cả l." Nguyễn Tuấn Đạt phấn khích hú lên "Mày thích nó thật à?"

"Không." Trần Doãn Bách đáp nhẹ bẫng "Chỉ là tao thấy cái trò này đéo vui nữa rồi."

Trong một giây, tôi cảm thấy mắt tôi chợt tối đi. Trái tim tôi quặn thắt lại và rơi xuống một nơi nào đó rất xa...

"Ngoài cửa có người!" Không biết đứa nào đột nhiên hét to.

Tôi có cảm giác máu nóng như vừa rút hết khỏi mặt mình, tôi cứ thế đứng chôn chân tại chỗ, không làm sao nhúc nhích được.

Cánh cửa gỗ mở ra, tôi nhìn thấy gương mặt tối sầm lại của Trần Doãn Bách. Nó bước vội về phía tôi, vươn tay ra:

"Vũ Hà Trang..."

Tôi ép mình mỉm cười, cười mà như khóc.

"Chơi vui không?" Chơi đùa với tình cảm của người khác như vậy, vui không?

Cánh tay của nó khựng lại giữa không trung.

Cơ thể tôi đột nhiên tìm lại được cảm giác, tôi vội xoay người lại, dùng toàn bộ sức lực chạy trốn khỏi cái nơi kinh khủng này. Tôi không dám tưởng tượng, nếu như tôi thực sự yêu Trần Doãn Bách, lúc này tôi sẽ tuyệt vọng tới cỡ nào...

Vừa chạy đến tòa nhà gần chỗ để xe thì cánh tay tôi bị ai đó nắm chặt, kéo giật lại về phía sau.

"Vũ Hà Trang, mày nghe tao nói..." Trần Doãn Bách giữ chặt lấy hai vai tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mặt nó.

Lúc này tôi rất muốn bắt chước mấy chị nữ chính trong phim, vừa bịt hai tai lại vừa lắc đầu gào "Em không nghe, em không nghe!", nhưng mà tôi không thể làm cái trò mèo đấy được, cho nên tôi ép mình mở to đôi mắt đã bị nhòe đi bởi nước, lặng lẽ nhìn nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro