chap 28
Mặc dù khá chắc về giới tính của bản thân nhưng thi thoảng tôi vẫn bị đỏ mặt vì mấy lời vu vơ của Lê Ánh Dương. Dường như Lê Ánh Dương chỉ cần đứng đấy thôi cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác, con bé cứ cuốn hút một cách khó hiểu ấy, bảo sao bao nhiêu em khối 12 simp nó như thế.
Tôi ép mình tỉnh táo lại, tập trung xem vở kịch trước mắt.
Đặng Bảo Ngọc có vẻ khó chịu ra mặt trước mấy lời trêu đùa của Nguyễn Gia Khánh và Lê Ánh Dương, ngay trước khi cô nàng kịp nói gì, Vũ Trung Hiếu đã vội vàng lùi hẳn ra sau lưng Đặng Bảo Ngọc, nó ôm chặt lấy cô nàng, tỏ vẻ oan ức:
"Vớ va vớ vẩn, tao chỉ có mỗi em Đặng Bảo Ngọc thôi, đúng không Đặng Bảo Ngọc?"
Đặng Bảo Ngọc nghiêm mặt đánh mấy cái vào tay Vũ Trung Hiếu, nhưng thái độ đã dịu xuống, cô nàng mắng yêu:
"Em Đặng Bảo Ngọc nào của mày? Cút ra chỗ khác."
"Em này chứ còn em nào? Bé đừng giận anh nữa mà..."
"Đừng có gọi bố mày là bé, kinh quá."
"Thế gọi là vợ được không ạ?"
Nhìn hai đứa nó chim chuột với nhau mà tôi muốn nổi da gà. Tôi vội đảo mắt ra chỗ khác, bất chợt trông thấy Đàm Thuỳ Linh đang đứng sượng trân ở một góc, không biết lúc ấy đầu óc tôi bị hỏng chỗ nào mà tự dưng tôi lại buột miệng:
"Đàm Thuỳ Linh còn chỗ nào muốn tập lại thế em?"
Con ngu Vũ Hà Trang miệng nhanh hơn não này.
Đàm Thuỳ Linh nhìn tôi như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, con bé còn chưa kịp nói gì thì Nguyễn Gia Khánh đã lên tiếng cắt ngang:
"Không phải đang giờ nghỉ à?"
"Dạ vâng...nhưng mà em muốn tập thêm một chút nữa ạ." Đàm Thuỳ Linh ngượng ngùng trả lời Trần Doãn Bách, ánh mắt hơi đong đưa, nửa dè dặt nửa táo bạo.
Nguyễn Gia Khánh nhướn mày, nó cong môi nở một nụ cười đẹp như thiên thần, tay xách cổ áo Lê Ánh Dương đang ngồi cạnh tôi ra, lơ đãng trả lời Đàm Thuỳ Linh:
"Đàm Thuỳ Linh chăm chỉ thật đấy." Nó ngồi xuống chỗ vừa cướp được, từ tốn nói tiếp "Nhưng mà anh thấy em diễn tốt lắm rồi, không cần tập thêm đâu, tranh thủ nghỉ ngơi đi em."
"V-vâng ạ!" Đàm Thuỳ Linh đỏ mặt gật đầu, ngoan ngoãn đi ra chỗ đám bạn cùng lớp đang ngồi nói chuyện. Phù, cuối cùng cũng tiễn được cô em này đi chỗ khác.
"Cái đéo gì vậy Nguyễn Gia Khánh? Mày hết chỗ để ngồi à?" Lê Ánh Dương bực bội đạp vào chân Trần Doãn Bách.
Nguyễn Gia Khánh duỗi chân tránh đi, nó lấy điện thoại ra, ngón tay lướt vài cái trên màn hình, sau đó ngẩng đầu lên nói với Lê Ánh Dương:
"Sữa chua trân châu ship đến cổng trường rồi đấy, mày bảo Nguyễn Gia Khánh với Vũ Trung Hiếu ra lấy hộ tao nhé."
"Sao mày không ra lấy?" Lê Ánh Dương thở hắt ra, tỏ ra không phục.
Cuối cùng Trần Doãn Bách và mấy thằng con trai vẫn đi ra ngoài lấy đồ, cô Nhung đã đứng dậy đi ra chỗ mấy đứa con gái lớp nó từ lúc nãy, bây giờ chỉ còn Lê Ánh Dương ngồi cạnh tôi.
"Nguyễn Gia Khánh đang theo đuổi mày à?" Dương cúi đầu nghịch điện thoại, lơ đãng hỏi tôi.
"Mày nghĩ thế à?" Tôi bật cười, nghiêng đầu nhìn Lê Ánh Dương.
"Không giống lắm, tao cũng không biết nữa." Nó nhún vai, tựa đầu vào vai tôi "Tao thấy hơi lạ, tại tao nhớ lúc trước nó tán con Mai Bảo Trân 11A2, cái kiểu màu mè đấy khác hẳn với lúc nó ở cạnh mày."
Tất nhiên phải khác rồi.
Tôi mím môi cười, chuyển chủ đề:
"Ai biết được nó nghĩ gì. Mà tao nghe nói mày mới chia tay với em nào 10A7 đúng không?"
Lê Ánh Dương ngồi thẳng dậy, nó úp điện thoại xuống, tỏ ra nghi ngờ ngó tôi chăm chăm:
"Mày nghe ai nói đấy?"
"Tao nghe Vũ Trung Hiếu nói chuyện..."
Lê Ánh Dương nhăn mặt:
"Mày còn nghe thấy nó nói gì nữa?"
"Mày yêu được một ngày thì chia tay vì không hợp." Tôi nhịn cười quan sát biểu cảm đặc sắc trên mặt nó, nói nốt "Không hợp chiều cao."
Nghe đâu em gái kia chủ động nhắn tin thả thính trước, hình như đợt đấy nó mới thất tình nên đang chán, đúng lúc có người xuất hiện, tán tỉnh mấy hôm thì đồng ý quen nhau. Đến hôm hẹn hò nó mới nhận ra bé kia cao gần m7, mà nó cao có gần m6, thế là nó đề nghị chia tay luôn, lấy lí do là "không hợp". Theo như Lê Ánh Dương nói, nó rất rất không thích người yêu cao hơn nó.
Nghe xong câu chuyện này, tôi chỉ có thể cảm thán: Lê Ánh Dương tồi vl.
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, chắc là đám Nguyễn Gia Khánh đi lấy đồ về. Lê Ánh Dương chống tay xuống đất, nhoài người đứng dậy, bước xăm xăm ra phía cửa. Tôi ngẩng đầu nhìn theo Lê Ánh Dương, loáng thoáng nghe thấy tiếng nó mắng Vũ Trung Hiếu:
"Con chó lắm mồm này."
"Hả? Tao làm gì mày?" Giọng Vũ Trung Hiếu nghe vô tội hết sức.
"Chuyện của tao mày đem đi kể với bao nhiêu người rồi?"
"Chuyện nào của mày? Tao có nói gì với ai đâu... À cái vụ mày bị Bùi Quỳnh Hương đá ấy hả? Đm đau!"
"Vãi mày còn đem chuyện tao với Bùi Quỳnh Hương đi kể cho ai nữa?"
Vũ Trung Hiếu hơi khựng lại, hình như nhận ra mình vừa lỡ lời, nó vội bước lùi lại, đưa túi đồ cho Trần Doãn Bách, ném lại một câu "Tao đi vệ sinh", sau đó liền chạy thẳng ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro