chap 30

Tôi bình tĩnh quay đầu lại, mỉm cười quan sát khuôn mặt đang dần ngây ra của Trần Doãn Bách. Nó nhăn mặt thắc mắc:

"Mày nghe cái gì thế?"

Tôi thản nhiên nhìn nó:

"IELTS Listening Section 3."

"Trong Cambridge à?" Nó nhướn một bên mày, bàn tay vô thức đưa lên vuốt tóc mái.

"Ừ, trong Cambridge 20." Tôi gật đầu, nhìn chăm chú vào nó, đảm bảo rằng mình không bỏ lỡ một tí ti biểu cảm nào trên khuôn mặt đẹp đến quá đáng kia.

"Mày sắp thi hả?" Trần Doãn Bách không hề bối rối khi bị tôi nhìn chằm chằm, nó thoải mái đối diện với ánh mắt của tôi, khóe miệng cong lên.

"Ừm, cuối tháng 12 tao thi." Tôi gật đầu, hỏi lại nó "Mày thi rồi à?"

"Tao thi hồi đầu năm lớp 10, lúc đấy tao vẫn còn học trên Hà Nội." Trần Doãn Bách tháo tai nghe xuống, mân mê trên các đầu ngón tay.

Tôi mở to mắt nhìn nó, không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

"Mày được mấy chấm?"

"Không cao lắm, overall được 7.0 thôi." Trần Doãn Bách nhún vai, nói nhẹ nhàng như thể đây chỉ là một thành tích rất đỗi bình thường "Chắc là tao sẽ phải thi lại để còn xét tuyển đại học nữa."

"..." Xin từ chối năng lượng peer pressure này.

"Được rồi, cuối tháng 12 mày mới thi mà, đừng áp lực quá." Trần Doãn Bách trả lại tai nghe cho tôi, đưa tôi cốc sữa chua "Mày không thích ăn sữa chua à?"

"..." Tôi có, nhưng tôi đang giả vờ giận nó, cho nên tôi không thể mặt dày ăn đồ ăn nó mua được.

"Vẫn còn đang giận tao à?" Trần Doãn Bách rũ mắt, từ tốn mở nắp hộp, đặt vào trong tay tôi "Vậy ăn xong rồi giận tao tiếp có được không?"

Miếng ăn là miếng nhục. Một người có chí khí không thể bị đồ ăn làm khuất phục được.

Nhưng mà tôi hèn.
"Mày ơi, tình yêu là gì nhỉ?" Vũ Minh Phương thở dài chán nản, nằm gục đầu xuống bàn, trông tội hết sức.

Chuyện là để chuẩn bị cho chuyên đề tháng Mười, ba lớp phụ trách (trong đó có lớp tôi) còn phải quay một phóng sự ngắn, phỏng vấn cô Hằng và học sinh về quan điểm "Tình yêu tuổi học trò". Nhóm tôi lo việc đóng kịch nên không cần phải tham gia vào phi vụ này, người phụ trách chính mấy cái phóng sự hình như là bạn bí thư 11A1, Vũ Minh Phương mang tiếng cũng là bí thư nhưng chẳng phải làm gì cả, nó chỉ cần trả lời phỏng vấn thôi, câu hỏi cũng cho sẵn rồi, thế mà cứ kêu than mấy hôm nay.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì hẳn đây là lần thứ mười hai trong ngày nó hỏi tôi cái câu ngu ngốc này rồi. Tôi có quạu không? Có chứ! Nhưng tôi có giúp gì được nó không? Tất nhiên là không! Tôi cũng có biết tình yêu là cái quái gì đâu, tôi đang tuổi ăn tuổi học mà, trẻ con thì nên sống đơn giản một tí, không nên dính vào mấy chuyện quá phức tạp, như yêu đương chẳng hạn.

Mười bảy tuổi thì không ai coi là trẻ con nữa rồi, nhưng tôi thích nghĩ mình còn nhỏ, tôi thích cảm giác vô lo vô nghĩ khi còn được bố mẹ bao bọc, tôi thích một cuộc sống vui vẻ và giản đơn. Bởi vì, bầu trời của trẻ con bao giờ cũng cao hơn. Nhưng mà cuộc đời tôi nó cứ sóng gió kiểu đéo gì ấy, đặc biệt là từ khi quen biết Trần Doãn Bách.

Mạc Lan Thảo đang ngồi lướt điện thoại cạnh tôi đột nhiên thở dài, nói vu vơ:

"Đố ai định nghĩa được tình yêu

Có nghĩa gì đâu một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt

Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu..."

"Mày còn thơ với thẩn à?" Vũ Minh Phương bĩu môi, lườm Mạc Lan Thảo.

"Thì làm sao? Mày đừng tưởng tao không biết, tình yêu của mày là bạn Nguyễn Bảo Hoàng, bí thư 11A1, cao 1m78, ở trong CLB Bóng rổ..." Mạc Lan Thảo toe toét cười, giơ điện thoại lên trước mặt tôi và Vũ Minh Phương, trên màn hình hiển thị profile cá nhân của Nguyễn Bảo Hoàng.

Vũ Minh Phương vội vàng lao đến muốn cướp lấy điện thoại trên tay Mạc Lan Thảo, nhưng Mạc Lan Thảo đã kịp vứt điện thoại sang cho tôi. Tôi ngay lập tức đón lấy điện thoại của nó, còn nó thì giữ chặt Vũ Minh Phương lại, đợi tôi stalk xong trang cá nhân của Nguyễn Bảo Hoàng kia mới thả Vũ Minh Phương ra.

"Kinh thật." Tôi trả điện thoại lại cho Mạc Lan Thảo, lắc đầu nhìn Vũ Minh Phương, ra vẻ ngán ngẩm "Bạn bè rủ đi học thêm Lý thì bảo không cần, hôm sau đã thấy đi học Lý với Nguyễn Bảo Hoàng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro