chap 31
"Bảo sao suốt ngày rủ tao đi vệ sinh, mà đi vệ sinh lại còn phải vòng qua sân bóng rổ mới chịu, hóa ra là để ngắm ai kia." Mạc Lan Thảo chép miệng, khoác vai tôi.
Tôi nhịn cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vũ Minh Phương, nói tiếp:
"Lần sau lên 11A1 tìm Nguyễn Bảo Hoàng nhé, hỏi bạn ấy xem 'Tình yêu là gì', bạn ấy trả lời cho."
.
Mọi người hay bảo "Vui thôi đừng vui quá", tôi với Mạc Lan Thảo lỡ "vui quá", trêu Vũ Minh Phương hơi nhiều, cuối cùng con bé dỗi cả hai đứa tôi. Mua đồ ăn cho thì nó vẫn ăn, nhưng nó nhất quyết không chịu nói với bọn tôi một câu nào mấy hôm nay, có xin lỗi thế nào cũng không được.
Bởi vì Vũ Minh Phương đang dỗi nên không còn ai đi lấy và cất sổ đầu bài hộ tôi nữa, mà clb tôi lại hay có kiểu họp vào cuối chiều, thế là hôm nào cũng phải vội vội vàng vàng chạy từ nhà A sang nhà C cho kịp giờ.
Cất sổ đầu bài xong, tôi chỉ kịp gửi cặp sách ở phòng sinh hoạt chung của Đoàn, sau đó dùng toàn bộ tốc lực chạy về phía phòng họp clb Diễn xuất ở nhà C. Vừa chạy đến góc tường, trước mắt tôi chợt xuất hiện vạt áo trắng muốt, tôi muốn dừng lại nhưng không kịp nữa rồi, đành phải nhắm tịt mắt lại, phó mặc cho số phận.
Cả người tôi đâm sầm vào lòng ai đó, người kia hơi loạng choạng một chút nhưng nhanh chóng ổn định lại, hai tay giữ chặt lấy vai tôi.
"Vũ Hà Trang."
Người kia gọi tên tôi bằng tông giọng trầm đến kì lạ, như thể đang đè nén một thứ gì đó. Khoan đã, cái giọng này nghe rất quen nhé...
Tôi hé mắt ra, trông thấy khuôn mặt lạnh như tiền của Nguyễn Thế Duy. Nó thô bạo ấn đầu tôi xuống, gằn từng chữ:
"Liếm sạch cho tao."
Tôi cúi đầu nhìn theo nó, hốt hoảng nhận ra đôi giày Nike Air Jorden 1 Low White hơn 15 củ mà nó mới khoe với tôi hôm trước, trên mũi giày còn có vết bẩn mờ mờ, chính xác là dấu vết mà tôi vừa dẫm vào. Thôi chết cmn rồi.
Tôi rụt cổ, nuốt khan, âm thầm lùi lại một bước, cố gắng cứu vãn tình hình:
"Mày ơi... từ từ... đừng nóng... tao xin lỗi... vết này mờ thôi, mày đưa đôi này cho tao, tao đảm bảo ngày mai giày của mày lại trông như mới..."
Nguyễn Thế Duy nheo mắt nhìn khóa chặt vào tôi, tôi bất chợt thấy lạnh gáy, lời đang nói cũng bị ánh nhìn khủng bố của nó làm cho nghẹn lại, hình như nó đang cân nhắc xem nên gϊếŧ tôi bằng cách nào thì phải...
Tính nó vốn cục súc, nó mà điên lên thì đến bố mẹ nó còn phải sợ chứ nói gì đến tôi. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất cuộc đời: tôi bỏ chạy.
Tại sao tôi lại bảo đó là quyết định sai lầm ư? Bởi vì tốc độ và thể chất của con gái luôn không thể bằng được con trai, tôi còn chưa kịp chạy được hai bước thì đã bị nó túm được, nó xoay đầu tôi lại, ép tôi nhìn thẳng vào mắt nó, cười lạnh:
"Mày định chạy đi đâu? Chuyện của tao với mày còn chưa xong cơ mà?"
Tôi hoảng loạn liếc mắt ra chỗ khác, tìm cách thương lượng với nó:
"Thế bây giờ mày muốn giải quyết như nào?"
Nguyễn Thế Duy từ trên cao nhìn xuống tôi như thể nhìn một sinh vật nhỏ bé không đáng để vào mắt, khóe môi nó hơi cong lên, nói rõ từng chữ:
"Tao nói rồi, liếm sạch cho tao."
Dm con chó này rất nhờn nhé, tôi biết tôi sai nên tôi đã nhường nó rồi, thế mà nó lại còn dám được nước lấn tới, được voi đòi hai bà Trưng à?
Trong cơn tức giận, bao nhiêu nỗi sợ của tôi bay đi đâu hết sạch, tôi đã quên mất rằng từ bé đến lớn, chưa bao giờ tôi combat thắng nó cả, mà Nguyễn Thế Duy cũng không có khái niệm nhường con gái (hoặc nó không coi tôi là con gái), nó đánh tôi còn đau hơn cả mẹ tôi đánh. Thế là tôi ngước mặt lên, nói bằng giọng thách thức:
"Bố mày không đấy? Mày làm gì được tao?"
Nguyễn Thế Duy nhướn mày, nó dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt hai bên má tôi, cười nhạt:
"Khá quá nhở? Mày càng lúc càng to gan đấy, cậy có Bách Doãn Trần chống lưng cho à?"
Tôi rất ghét mỗi khi có ai đó dùng cái giọng này để nói chuyện với mình, hơn nữa, người đó còn là Nguyễn Thế Duy. Tôi nhíu mày hất tay nó ra, nói xẵng:
"Ừ đúng rồi đấy, tao cậy có Trần Doãn Bách đấy, rồi mày định làm gì tao?"
Nguyễn Thế Duy chậm rãi ép sát tôi vào tường, hờ hững nói:
"Mày đoán xem?"
Lúc này đầu óc tôi mới tỉnh táo lại một lần nữa để ý thức được tính nguy hiểm của tình huống, bạn tôi toàn một lũ máu liều nhiều hơn máu não, điển hình là Nguyễn Thế Duy. Chẳng có gì nó không dám làm cả, mà tôi lại còn vừa thách nó nữa chứ...
Tôi lặng lẽ nhìn khoảng trời xanh trước mắt, để yên cho Nguyễn Thế Duy xách cổ áo lôi thẳng ra phía sân trường, yếu ớt lên tiếng:
"Mày ơi... thả tao xuống đi... tao không muốn đoán đâu... mình ngồi nói chuyện tử tế như hai người bạn được không..."
"Sao? Biết sợ rồi? Gọi Trần Doãn Bách của mày đến cứu đi?" Nguyễn Thế Duy không quay đầu nhìn tôi, nhưng tôi có thể hình dung ra được vẻ mặt đắc thắng của nó qua giọng điệu khinh bỉ kia. Đừng thắc mắc tại sao tôi không phản kháng, nó khỏe như trâu ấy, tôi có x5 lên chưa chắc đã thắng được nó, không khéo lại chọc nó điên lên thì hỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro