chap 32
Bình thường Nguyễn Thế Duy rất nhường tôi, hồi bé, trừ những lần chúng tôi đánh nhau ra thì nó vẫn luôn là người bảo vệ tôi, nhờ có nó mà quãng thời gian cấp 1 và cấp 2 của tôi luôn vô lo vô nghĩ, chưa bao giờ phải ưu phiền vì bất cứ chuyện gì. Nhưng chỉ cần tôi làm một cái gì đấy vượt qua giới hạn của nó, nó sẵn sàng trở mặt với tôi ngay lập tức.
Tôi nuốt nước bọt, rũ mắt, không muốn nhìn vào đôi mắt màu cà phê của nó, chậm rãi gật đầu:
"Không phải đâu, tao với Nguyễn Thế Duy chỉ đùa nhau thôi."
"Thấy chưa?" Nguyễn Thế Duy ngả ngớn cười, nhún vai, chớp mắt nhìn Trần Doãn Bách.
Tôi âm thầm đỡ trán, chỉ muốn lao đến đập Nguyễn Thế Duy một trận. Tôi đã muốn tránh cho hai thằng mâu thuẫn rồi, nó lại còn bày ra cái vẻ mặt ngứa đòn đấy ra, ngại thiên hạ chưa đủ loạn à?
Trước khi Trần Doãn Bách kịp nói gì, tôi vội vàng bước ra đứng chắn giữa chúng nó, tỏ vẻ sốt ruột kéo áo Nguyễn Thế Duy:
"Anh chị trong clb của tao đang chờ đấy, mình đi thôi mày."
"Hả?" Nguyễn Thế Duy đần mặt nhìn tôi, trên mặt nó viết rõ dấu hỏi chấm to đùng.
Tôi đưa tay bấm mạnh vào eo nó, quay đầu nhìn Trần Doãn Bách, cười gượng:
"Clb tao có việc nhờ Nguyễn Thế Duy, tao với nó đi trước nhé."
Không đợi Trần Doãn Bách trả lời, tôi vội vã lôi kéo Nguyễn Thế Duy rời đi, cố gắng đè ép cảm giác áy náy kì lạ trong lòng xuống.
---
Cuối cùng thì ngày hôm đó tôi vẫn không kịp tham gia họp với clb, lại còn phải xử lý đôi giày 15 củ của Nguyễn Thế Duy.
Nguyễn Thế Duy theo tôi về tận nhà, nó chiễm chệ ngồi trên ghế sô pha trong phòng tôi, ăn hoa quả mẹ tôi gọt, tay cầm điều khiển lướt liên tục một list dài danh sách phim trên Netflix, miệng thì chê:
"Sao chẳng có phim gì hay thế?"
"..." Xem được thì xem, không xem được thì cút.
Tôi âm thầm chửi nó trong đầu, hì hục lau giày của nó với vải mềm và dung dịch vệ sinh giày chuyên dụng, chỉ mong tiễn nó đi càng sớm càng tốt.
"Buộc tóc lên đi, trông vướng quá." Nguyễn Thế Duy ném điều khiển lên bàn, từ bỏ việc tìm phim để xem, quay sang soi mói tôi.
Tôi vứt đồ trên tay xuống, lấy kẹp tóc kẹp gọn tóc lại, lườm nó:
"Được chưa?"
"Sao mày thái độ thế nhỉ?" Nguyễn Thế Duy nhún vai cười, ngả người vào thành ghế sô pha "Mày muốn liếm sạch giày của tao thật à?"
"... Không." Tôi hậm hực trả lời nó, cúi đầu nhặt khăn lên lau giày tiếp.
"Tru, mày không đeo khuyên nữa à?" Đột nhiên Nguyễn Thế Duy cúi người xuống, nghiêng đầu quan sát vành tai phải của tôi.
Tôi hơi ngẩn người, hai giây sau mới phản ứng lại:
"À... tại vì tao phải làm học sinh ngoan." Tôi cười cười, nửa thật nửa giả nói.
Hồi cấp 2, tôi từng xỏ một lúc tận 4 lỗ tai, mà nguyên nhân gián tiếp khiến tôi có quyết định điên rồ đấy chính là Nguyễn Thế Duy. Tôi nhớ thời gian đấy Nguyễn Thế Duy mới bị đá, hồi ấy nó suy vãi lít, tôi thì sợ bạn tôi nghĩ quẩn, nó đi đâu tôi cũng phải bám theo.
Tôi vẫn nhớ có lần nào đấy tôi trêu dai quá nên Nguyễn Thế Duy vứt tôi lên cây lộc vừng nhà nó, xong nó còn buộc con Becgie dưới gốc cây canh không cho tôi xuống, mãi đến khi mẹ nó phát hiện ra thì tôi mới được giải cứu; còn một lần khác, không nhớ tôi chọc nó kiểu gì mà nó xách tôi ném thẳng vào thùng rác trường cấp hai, tất nhiên nó đã nhân đạo chọn cái thùng ít rác và ít bẩn nhất cho tôi, nhưng tâm lý tôi vẫn bị sang chấn không nhẹ.
Chết mất thôi... có khi nào lần này nó sẽ buộc tôi lên cột cờ luôn không...
Tôi quơ tay níu lấy góc tường trong vô vọng, thử giãy giụa lần cuối:
"Nguyễn Thế Duy... thả tao ra đi... mình chọn cách giải quyết khác nhẹ nhàng, văn hóa, phù hợp với môi trường sư phạm hơn có được không ạ..."
Không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không, nhưng mà lực kéo đằng sau lưng tôi chợt biến mất, ngay sau đó, cả người tôi rơi vào một vòng ôm ấm áp, khoang mũi ngập tràn mùi hương nước xả vải dìu dịu.
"Nguyễn Thế Duy..." Trần Doãn Bách nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho tôi, mỉm cười nhìn Nguyễn Thế Duy, nói từ tốn "Đừng bắt nạt Vũ Hà Trang của tao nhé."
Nguyễn Thế Duy hơi sững người lại, vẻ bất ngờ thoáng hiện trên mặt. Hình như nó cũng giật mình vì sự xuất hiện của Trần Doãn Bách.
Nó dùng cái vẻ mặt rất kì cục nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn Trần Doãn Bách, chừng nửa phút sau mới lên tiếng:
"Tao không bắt nạt Vũ Hà Trang..." Nguyễn Thế Duy ngừng lại, khóe miệng cong lên, đảo mắt "của mày."
"Đúng không Vũ Hà Trang?" Trần Doãn Bách cúi xuống nhìn tôi, bàn tay nó đặt hờ lên vai tôi, ánh mắt và giọng nói vô cùng dịu dàng. Tôi biết, chỉ cần tôi lắc đầu, Trần Doãn Bách sẵn sàng đứng ra đòi lại công bằng cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro