chap 35
"Ừ, tao có bao giờ hiếu khách đâu." Tôi liếc nó, thản nhiên đáp, tay cho vào túi lấy ra vài viên kẹo chanh nhét vào tay nó "Không biết lấy gì để cảm ơn bạn, thôi thì của ít lòng nhiều, mày nhận cho tao vui."
Không đợi Bách phản ứng lại, tôi lùi về phía sau nửa bước, nhanh nhẹn vẫy tay với nó, sau đó đóng cửa lại luôn. Tôi nhận ra tiếp xúc với Bách không tốt cho sức khỏe tim mạch tẹo nào.
.
Vào đến nhà, tôi thấy mẹ với Duy đang nói chuyện ở phòng khách.
"Nhà bạn đấy giàu lắm, cô nhìn cái biệt thự nào to nhất đường Cao Thắng chính là nhà của nó."
"Ô thế cơ à? Mà thằng bé này lại còn trông rõ sáng sủa đẹp trai, sao nó lại để ý con Trang nhà mình không biết."
"Thế mới lạ cô ạ, nó là nam vương trường cháu đấy cô, con gái theo đuổi nó xếp thành hàng dài."
"À mày có Facebook thằng bé không? Gửi link cho cô với, lúc nãy cô vẫn chưa nhìn kĩ mặt."
"..." Lại thêm hai người này nữa.
---
Chuyên đề "Tình yêu tuổi học trò" do 3 lớp 12A1, 12A12 và 10D3 phụ trách được tổ chức vào ngày thứ hai đầu tiên của tháng Mười.
Từ sáng sớm tôi đã phải đến trường để duyệt lại kịch bản một lượt và hóa trang cho diễn viên. Vừa xong việc bên này thì lại bị một lũ trong Dance Club bắt cóc sang make-up và làm tóc cho chúng nó.
"Tao có được phụ cấp không?" Tôi cầm mút trang điểm tán đều kem nền trên mặt bạn nào đấy trong Dance Club, hỏi vu vơ. Mới sáng ngày ra, còn chưa kịp ăn xong bát bánh đa cua đã bị lôi đi khắp nơi làm cu li rồi.
"Tình cảm mới là quan trọng chứ, sao mày cứ mở mồm là nhắc đến tiền bạc thế? Mày thực dụng nó vừa thôi." Kim Ngân – chủ tịch DC từ đâu đi đến vỗ vai tôi, giọng nói cực kỳ gợi đòn. Tôi với con bé này từng ở trong nhóm nhảy trường cấp 2, lên cấp 3 không học cùng lớp và khác CLB nên ít có dịp nói chuyện với nhau nhưng quan hệ vẫn rất tốt.
"Thế thôi chắc 200k hôm trước tao nợ mày cũng không cần trả đâu nhỉ." Tôi liếc mắt nhìn nó, tay mở hộp phấn phủ "Tình cảm hai đứa mình tốt lắm mà."
Con Ngân chép miệng, lượn luôn ra chỗ khác, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
"Phụ cấp của mày anh Duy lo hết, yên tâm."
"Cái đéo gì thế Kim Ngân?" Nguyễn Thế Duy từ phòng thay đồ bước ra, híp mắt nhìn Ngân.
"Tao không biết gì hết!! Thầy tổng phụ trách có việc gọi tao, tao đi trước đây!" Kim Ngân rụt cổ, mở cửa lao như bay ra ngoài.
Tôi bật cười, vỗ vai bạn nữ tôi vừa make-up xong:
"OK rồi đấy, cậu ra kia Hoài Anh làm tóc cho, ở đây không có máy uốn tóc nên tớ không làm luôn được."
Bạn ấy gật đầu cảm ơn tôi, lúc bước qua Duy để đến chỗ Hoài Anh còn lén nhìn nó một cái, hai tai đỏ bừng.
Tôi nhịn cười vỗ vỗ xuống ghế trống trước mặt mình, nhướn mày với thằng Duy:
"Mày còn chờ gì nữa?"
"Tao không cần trang điểm đâu." Duy nhíu mày, cả người nó từ đầu đến chân đều toát ra vẻ kháng cự, như thể tôi đang bắt nó phải chịu đựng một cái gì đó kinh khủng lắm ấy.
Nếu như có thời gian thì tôi cũng muốn trêu nó lắm, nhưng mà sắp đến giờ diễn rồi, nên tôi cũng không vòng vo:
"Không, mày đủ đẹp rồi, không cần make-up, tao chỉ làm tóc giúp mày thôi."
Dance Club sẽ nhảy mở màn "The Eve" của EXO, tôi liếc nhìn Nguyễn Thế Duy một lượt từ trên xuống dưới, sơ mi lụa đen, quần âu, Chelsea boots, không thể không chậc lưỡi một cái. Tôi không muốn đánh giá người khác qua ngoại hình đâu cơ mà cái style này khiến thằng bạn tôi trông y như mấy thằng f*ckboi ấy, thêm cái kính Gentle Monster nữa là chuẩn bài.
Tôi ấn nó ngồi xuống ghế, dùng keo xịt tóc tạo kiểu side-part 6/4 vuốt ngược, sau đó bảo nó cởi bớt một cúc áo và nhét một nửa vạt áo vào trong quần.
"Dm trông như Oh Sehun ấy! Tao phải apply làm stylist kiêm make-up artist cho SM Entertainment thôi!" Tôi lượn một vòng quanh Nguyễn Thế Duy ngắm nghía, càng nhìn càng thấy hài lòng.
Điều khiến tôi thấy hài lòng hơn nữa đó là toàn bộ con gái (và con trai) trong phòng đều âm thầm quay đầu nhìn bạn Duy của tôi. Nhưng mà chính chủ lại tỏ thái độ chê ra mặt:
"Giống Oh Sehun chỗ nào? Sao dm trông đếch khác gì mấy thằng f*ckboi thế?"
"..." Phải làm sao để tôi giải thích cho nó hiểu đây là vấn đề ở khuôn mặt của nó chứ không phải vấn đề ở stylist bây giờ?
Bận rộn suốt cả buổi sáng, mãi đến khi chương trình gần bắt đầu tôi mới được quay trở lại vị trí tập kết của lớp. Trần Doãn Minh sốt ruột gạt đám đông ra kéo tay tôi về chỗ nó ngồi, vừa đi vừa trách móc:
"Mày trốn đi đâu cả sáng nay thế? Tao tìm mày mãi mà không thấy."
Tôi để yên cho nó kéo đi, giải thích:
"Mấy đứa bên DC nhờ tao qua trang điểm với làm tóc-"
Không để tôi nói hết, thằng Minh vội nhét vào tay tôi mấy tờ A4 chi chít chữ, thúc giục:
"Ừ sao cũng được, mẹ đọc lại script giúp con, tí lên sân khấu mẹ quên lời con không cứu được đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro