chap 38
"Thôi cô, các em nó còn nhỏ mà, để các em lớn đã cô ạ."
"Nghiêm Hà Vy kinh nhờ? Còn đợi các em lớn cơ à? Hôm trước tao mới thấy mày tán em Đặng An Phúc 10A5 cơ mà?"
"Vớ va vớ vẩn, đấy là em họ của tao, con dở hơi!"
.
Không hiểu kiểu gì, cuối cùng chủ đề câu chuyện lại chuyển đến trên đầu tôi:
"À thế Trần Doãn Bách có tặng Vũ Hà Trang cái gì không?" Cô Nhung tỏ ra quan tâm hỏi thăm tôi.
Mười mấy ánh mắt không hẹn cùng chiếu lên người tôi.
"Hình như là một cái kẹo ạ." Tôi trả lời cô sau hơn một phút đắn đo suy nghĩ.
"..."
Sau một giây im lặng, tất cả mọi người đồng loạt phá ra cười. Vũ Minh Phương là đứa duy nhất không cười, con bé tỏ ra vô cùng đồng cảm vỗ vai tôi:
"Thà có còn hơn không mày ạ."
"... Ừm, cảm ơn mày." Mặc dù tôi với Trần Doãn Bách không phải mối quan hệ như Vũ Trung Hiếu và Đặng Bảo Ngọc, tôi cũng không thấy hụt hẫng buồn bã một tẹo nào cả nhưng tôi vẫn quyết định cảm ơn con bé vì sự tử tế này.
---
Chúng tôi quay trở lại lớp lúc gần 7h tối. Lớp học tối om, cửa cũng đóng.
Vũ Minh Phương đi trước mở cửa, con bé vừa đẩy cửa ra, cả lớp học ngay lập tức bừng sáng. Không phải có người bật công tắc đèn, là ánh sáng từ gần 20 chiếu flash bên trong lớp học.
Đám con trai định làm trò gì thế?
Không đợi chúng tôi kịp phản ứng lại, tiếng ghi-ta trong lớp đã vang lên. Bass-3-2-1, là vòng hợp âm của "Tình đắng như ly cà phê."
Phía trên bục giảng, Trần Doãn Bách đang cúi đầu gẩy ghi-ta, bên cạnh nó, Nguyễn Gia Khánh ngồi trên trống Cajon chậm rãi gõ theo beat.
Chúng tôi nối đuôi nhau vào lớp, đứng thành một vòng xung quanh bục giảng, không hẹn mà cùng bật camera điện thoại lên... quay video. Đùa chứ, có mấy khi được xem nam vương biểu diễn ở khoảng cách gần như thế này đâu, không quay lại thì quá phí.
"Ê bọn mày làm trò gì thế?" Tôi vừa giơ điện thoại lên quay video vừa thì thầm với Nguyễn Thế Duy đứng phía sau.
Nguyễn Thế Duy nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng:
"Mày ngu thật hay đang giả ngu thế?"
Đến lúc này tôi mới chú ý đến dòng chữ "Chúc mừng ngày 20-10" được xếp bằng bóng bay treo trên tường cuối lớp. Ồ, xúc động thật đấy.
"Thì ra tương tư là thế này, 24/7..."
Tôi trố mắt nhìn lên bục giảng, không dám tin Trần Doãn Bách sẽ hát, mà nó hát hay mới sợ chứ. Học với nó hơn nửa năm, tôi chưa lần nào nhìn thấy nó hát, tôi cứ tưởng nó chỉ biết đánh đàn thôi cơ.
"NGHĨ ĐẾN EM." Đến đoạn này, gần 20 thằng con trai lớp tôi cùng đồng thanh gào lên, làm cả đám con gái lớp tôi phá ra cười ngặt nghẽo.
Trần Doãn Bách đánh đàn và hát, Nguyễn Gia Khánh rap, chúng tôi ở phía dưới vừa vẫy flash vừa lẩm nhẩm hát theo.
Giọng trai Bắc thì hay khỏi bàn, nhưng mà giọng trai Hà Nội gốc nó lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Kiểu, giọng trai Hà Nội nó vừa đểu, vừa cuốn, lại vừa ấm, nghe mà đến lỗ tai cũng muốn mang thai luôn ấy.
"Dm giọng Trần Doãn Bách nghe ngưỡng vl." Trần Doãn Minh đứng cạnh tôi chép miệng, thản nhiên nhận xét.
Tôi quay đầu sang nhìn nó, có lẽ do ánh mắt của tôi quá mức đánh giá, Trần Doãn Minh đập một phát rõ mạnh vào vai tôi, nói:
"Mày nhìn kiểu đéo gì đấy?"
Tôi âm thầm đứng cách nó một khoảng an toàn, nói một cách thấm thía:
"Người tà dâm có quỷ theo sau đấy."
"..." Trần Doãn Minh trông như kiểu sắp lao đến đánh tôi một trận đến nơi.
.
.
Bài hát kết thúc, đèn được bật lên. Nguyễn Bảo Hoàng – lớp trưởng lớp tôi cầm microphone bước lên phía trước, vui vẻ nói:
"Xin lỗi các bạn gái lớp mình vì 20-10 năm nay tổ chức hơi muộn, tại bọn tao phải xin mãi cô Nhung mới chịu cho nghỉ tiết Lý tối hôm nay."
Nói xong nó còn nhìn cô Nhung một cái, cười cười nói tiếp:
"Nhân dịp ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, chúc các bông hoa lớp ta lúc nào cũng rực rỡ, xinh đẹp, chúc các babe luôn vui vẻ và gặt hái được thật nhiều thành công trong những dự định sắp tới."
Nguyễn Bảo Hoàng dừng lại một chút, đợi cho đám con gái cảm ơn xong mới mỉm cười tiếp tục nói:
"Năm nay sẽ khác năm ngoái một chút, vẫn có hoa và quà, nhưng quà của mỗi người sẽ khác nhau, tùy theo nhân phẩm."
Hai thằng con trai bê thùng giấy lớn từ ngoài cửa vào, đặt ngay giữa lớp, mở nắp ra. Bên trong thùng là hạt xốp trắng xóa, lấp ló dưới lớp xốp kia là các hộp quà nhỏ được bọc vô cùng cẩn thận.
Cả đám con gái chúng tôi đều ồ lên. Phải công nhận năm nay bọn con trai tổ chức 20/10 có tâm thật.
"Mọi người về chỗ ngồi đi, bọn tao đã order trà sữa và đồ ăn rồi, lát nữa sẽ ship đến." Nguyễn Bảo Hoàng lên tiếng. "Bây giờ tao sẽ đọc tên theo số thứ tự để các bạn nữ lên lấy quà, chú ý lúc chọn quà không được nhìn vào thùng, lấy hộp quà xong thì bóc ra luôn, đã bóc ra rồi không được đổi lại. Mọi người đã rõ luật chưa?"
"Rồi ạ!!!"
"Mọi người đã sẵn sàng chưa?"
"Chưa ạ!!!"
"OK chúng ta cùng bắt đầu nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro