chap 39

"Ơ kìa bảo chưa sẵn sàng mà?"

"Kệ mày! Nào bé đầu tiên, Đặng Quỳnh Anh lên đây nào!"

Bọn này đúng là cái gì cũng dám mua để cho vào hộp quà, từ mắm, muối, dầu ăn, thớt... đến băng vệ sinh và đồ lót.

Sau khi tất cả con gái đều có quà, chúng tôi bắt đầu ăn uống và chơi game team building.

Buổi tối hôm nay vốn sẽ rất hoàn hảo, cho đến khi Nguyễn Tuấn Đạt đột nhiên cầm điện thoại nói to:

"Vãi l đây là Vũ Hà Trang với Nguyễn Thế Duy à?"

What the hell is going on?

"Đâu xem với?" Mấy thằng con trai ngồi gần Nguyễn Tuấn Đạt ngay lập tức ló đầu sang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của nó, chừng nửa phút sau, chúng nó đồng thời ngẩng đầu lên nhìn tôi, biểu cảm như thể vừa trông thấy một con cá biết bay ấy.

"Ơ cái gì thế? Gửi lên group chat đi!" Vài đứa con gái chơi thân với đám Nguyễn Tuấn Đạt lên tiếng.

Điện thoại tôi đúng lúc vang lên tiếng thông báo có tin nhắn, tôi vội vàng mở lên xem. Trong group chat, Nguyễn Tuấn Đạt gửi link bài post trên confession trường tôi. Bài viết chỉ vỏn vẹn nội dung xin info của tôi, vì lần trước tổ chức chuyên đề tháng 10 tôi lên làm MC, cũng không có gì đặc biệt.

"Bọn mày đọc comment ấy." Phạm Đức Anh đang ngồi cạnh Nguyễn Tuấn Đạt lên tiếng "Ảo vãi chưởng."

Tôi còn chưa kịp kéo xuống phần bình luận thì Nguyễn Gia Khánh bên cạnh tôi đã giơ điện thoại sang:

"Đây là mày thật hả Vũ Hà Trang?"

Ôi thánh thần thiên địa ơi! Sao cái video nhảy K-pop dance cover hồi cấp 2 của tôi lại xuất hiện ở đây thế này!!

Chỉ cần nhìn lướt qua tôi cũng biết đây là cái clip tôi với Nguyễn Thế Duy nhảy Trouble Maker đợt Dance Club trường cấp 2 cũ tổ chức K-pop dance cover contest hồi đầu năm lớp 9, lúc đấy cái clip này viral rất lâu trong trường tôi, thậm chí đến cả thầy cô cũng biết. Kinh khủng ở chỗ là cái đứa quay clip rất biết cách chọn góc, cho nên trông tôi với Nguyễn Thế Duy lúc nhảy bài này cực kỳ tình tứ, cũng vì thế mà chúng tôi bị gán ghép một thời gian rất dài, mãi cho đến khi thằng Duy có người yêu thì mới hết.

"Tao học cùng trường với Vũ Hà Trang hồi cấp 2." Nguyễn Thế Duy chẳng tỏ thái độ gì cả, bình tĩnh giải thích "Tao với nó từng cùng CLB, đây là hoạt động của CLB thôi."

"Thế á? Giờ bọn tao mới biết đấy."

"Sao bọn mày chẳng bao giờ nói chuyện với nhau thế? Cứ tưởng bọn mày không quen biết gì nhau cơ."

Tôi cười trừ, tìm lý do ứng phó với chúng nó, tầm mắt lại không tự chủ liếc nhìn Bách. Từ đầu đến cuối nó vẫn tỏ ra rất bình thường, thản nhiên lướt điện thoại, không hề hứng thú với câu chuyện của tôi, cũng không hề hỏi một câu gì cả. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi bất an.

.

Đến khi bác bảo vệ tới tận lớp nhắc nhở trường sắp khóa cổng thì chúng tôi mới bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị ra về.

Tôi và Trần Doãn Bách xách túi rác đi vứt, trên đường quay lại lớp, đột nhiên nó gọi tên tôi:

"Vũ Hà Trang."

"Dạ!" Tôi ngoan ngoãn trả lời nó.

Hi vọng tôi ngoan thế này nó sẽ không nỡ bắt nạt tôi.

Trần Doãn Bách dừng bước, đứng dựa vào tường, hỏi tôi:

"Mày rất thân với Nguyễn Thế Duy?"

Tim tôi giật thót một cái. Nó hỏi vậy là có ý gì?

"Hồi cấp 2 tao học cùng lớp với nó thôi, cũng không thân thiết lắm." Tôi nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên.

"Mày biết tao muốn hỏi gì mà." Trần Doãn Bách nhìn thẳng vào mắt tôi, sắc mặt không mấy vui vẻ "Nguyễn Thế Duy kể hết cho mày nghe đúng không?"

"Ý mày là gì?" Tôi quyết định giả ngu.

"Nguyễn Thế Duy nói cho mày biết về vụ cá cược từ đầu, mày biết tất cả mọi thứ nhưng vẫn giả vờ không biết gì và xoay tao như chong chóng?"

Mặc dù là câu hỏi, thế nhưng thái độ của nó lại vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến mức tôi không thể thốt ra nổi một lời bào chữa hay phản đối.

Tôi lựa chọn im lặng, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhất có thể nhìn lại nó, trong lòng rối như tơ vò. Rốt cuộc tại sao nó lại biết? Người bình thường chỉ nghĩ rằng tôi với Duy từng có gì đó với nhau, sao Trần Doãn Bách lại có thể liên hệ đến vụ cá cược kia được? Mạch não của nó có bình thường không thế?

Chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Có lẽ cảm thấy việc đọ mắt với nhau thế này rất vô nghĩa, Trần Doãn Bách khẽ thở hắt ra, nhướn mày nhìn tôi:

"Mày tưởng mày nhìn tao như thế thì tao sẽ bỏ qua à?"

Rõ ràng khóe môi nó vẫn luôn cong lên cười cợt, nhưng ánh mắt lại không có một tia vui vẻ nào.

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào mắt nó, nước mắt lặng lẽ chảy ra. Nói thật thì nhìn thấy Trần Doãn Bách như vậy, tôi bắt đầu hơi sợ sợ rồi. Chuyện đến nước này chỉ có thể chơi bẩn thôi.

"Sao mày lại khóc rồi? Tao đã làm gì mày đâu?" Đầu ngón tay nó mơn nhẹ lên má tôi, dịu dàng nâng mặt tôi lên, tỏ ra hứng thú quan sát khóe mắt tôi.

Tôi rũ mi, đợi nước mắt chảy ra nhiều nhiều mới bắt đầu nức nở lên tiếng:

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro