chap 4
Tôi lấy tay day day thái dương, giải thích lại một lần nữa:
"Xe của tao bị hỏng, Trần Doãn Bách đúng lúc đi qua nhìn thấy nên cho tao đi nhờ."
"À..." Đỗ Phương Huyền tỏ vẻ đã biết, gật gù. "Tao còn tưởng hai đứa đang quen nhau chứ. Nhìn từ đằng sau trông mày với Trần Doãn Bách thân thiết lắm."
Ôi vãi thật.
Hai đứa ngồi bên cạnh còn tỏ ra sốc hơn cả tôi. À phải rồi, tôi quên mất — chúng nó vẫn chưa biết hôm nay Trần Doãn Bách chở tôi đi học.
Tôi cần phải tìm đại một lý do để đối phó với Đỗ Phương Huyền trước đã.
"Thân thiết gì đâu, bạn bè nói chuyện với nhau bình thường thôi mà. Không phải mày cũng toàn đi nhờ xe Vũ Minh Khôi à?"
Đỗ Phương Huyền hơi khựng lại. Tôi vẫn mỉm cười, chăm chú nhìn nó. Hóng chuyện người khác thì vui, chứ khi chuyện rơi lên đầu mình thì ai mà vui nổi.
"Ừ... cũng đúng." Đỗ Phương Huyền cười xòa, lấy cớ rời đi. "Vậy thôi tôi về chỗ đây, hình như tôi vẫn chưa chép bù bài hôm trước nữa."
"Okay."
Tôi thở hắt ra, quay đầu lại nhìn hai cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình. Thôi xong, hai đứa này mới là khó đối phó đây.
"Vũ Hà Trang!" Vũ Minh Phương mở lời. "Tao cần được nghe toàn bộ câu chuyện."
"Và không được cắt bớt một chi tiết nào hết." Mạc Lan Thảo gật đầu bổ sung, mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Tôi vô thức nuốt khan, ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Mạc Lan Thảo với Vũ Minh Phương.
.
.
"Vũ Hà Trang." Vũ Minh Phương thì thầm gọi tôi, con bé đang cẩn thận lấy khăn lau lá chuối, còn tôi đang khuấy bột bên cạnh nó.
"Gì mày?"
"Cảm giác được ngồi sau xe hotboy thế nào hả?" Vũ Minh Phương khẽ hích nhẹ vào vai tôi, cười gian.
Tôi cũng cười, nhưng mà không thấy vui tí nào.
"Hồn lìa khỏi xác."
Đó là nhận xét trực quan nhất.
Con Phương phá ra cười ngặt nghẽo, thấy mấy đứa con gái xung quanh nhíu mày nhìn sang, tôi vội đánh vào tay nó, trách:
"Mày dở à? Cười gì mà cười, cả lớp đang nhìn mình kìa!"
Vũ Minh Phương giảm âm lượng cái điệu cười kinh dị của nó xuống, vừa cười vừa đập tôi như điên.
"Xin lỗi vì ngày xưa tao từng chê mày nhạt... ha ha... buồn cười vãi..."
Tôi không cảm xúc tránh khỏi bàn tay của nó, bình tĩnh nói:
"Tao không đùa đâu. Mày có biết Trần Doãn Bách đi với vận tốc bao nhiêu km/h không? 60 km/h! Tao cảm tưởng chỉ cần buông tay khỏi balo của nó là tao bay luôn xuống đường."
Mạc Lan Thảo thản nhiên nói:
"Được ngồi trên xe của Trần Doãn Bách, dù có bay xuống đường tao cũng chấp nhận."
Vũ Minh Phương gật đầu tán thành:
"Chuẩn."
"..."
Thực ra chúng nó nói không sai. Tôi cũng tự thấy mình may mắn thật, nhưng mà tôi lại không thấy vui vì cái vận may này cho lắm.
Trên bảng, cô Hằng đang giảng đến cách gói bánh giò.
Sau khâu gói bánh là luộc bánh.
Trong lúc chờ bánh chín, chúng tôi bắt đầu quét dọn lại phòng thực hành.
Gần cuối giờ, vài đứa con trai từ trên lớp điện chạy xuống ăn trực. Nhìn thấy Trần Doãn Minh cũng xuống, mắt tôi hơi sáng lên.
"Ê mày." Tôi chạy ngay ra chỗ nó, đập bộp một phát vào lưng nó thay cho lời chào hỏi.
Trần Doãn Minh đang kéo mấy sợi dây ni lông buộc quanh cái bánh hình chóp tam giác đều, nó liếc mắt nhìn tôi một cái, động tác tay vẫn không hề chậm lại.
"Nói."
Tôi lấy kéo giúp nó cắt mấy cái dây, thử dò hỏi:
"Hôm nay mày có phải chở ai không?"
"Hmm... chắc là không. Sao?" Nó nhướn mày nhìn tôi, đôi mắt hai mí xinh đẹp hơi rũ xuống, trông cuốn hút một cách kỳ lạ.
Dm, sao nó đẹp trai thế nhỉ? Tôi tia Trần Doãn Minh từ lúc mới lên lớp 10, vừa bước chân vào lớp là tôi đã chú ý đến nó ngay lập tức. Nó cao 1m8, hơi gầy, thơm, đẹp trai, có gu ăn mặc, nhà có điều kiện, thành tích học tập cũng khá. Trước khi Trần Doãn Bách chuyển đến, Trần Doãn Minh chính là người có ngoại hình nổi bật nhất lớp tôi.
Duyên phận thế nào mà tôi và Trần Doãn Minh lại chơi thân với nhau.
Quay lại vấn đề chính.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, cười lấy lòng:
"Hôm nay xe tao bị hỏng, lúc về mày chở tao đến chỗ quán sửa xe đầu đường Lê Thánh Tông được không? Tiện đường luôn."
Trần Doãn Minh vươn tay cầm lấy thìa Mạc Lan Thảo đưa, nó xúc một miếng bánh lên ăn thử, thản nhiên nói:
"Tao tưởng mày có người chở đến rồi?"
Tôi trố mắt ra nhìn nó. Sao mà nó biết được?
Trần Doãn Minh có vẻ thích thú khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt tôi, nó sấn thêm một miếng bánh nữa, cười cười giải thích:
"Mày với Trần Doãn Bách bị Đỗ Phương Huyền nhìn thấy, vừa nãy nó oang oang cho cả lớp điện nghe hết rồi."
Tôi đau khổ đập đầu vào cánh tay nó.
"Tao chết quách đi cho xong."
"Không sao đâu, Trần Doãn Bách có giải thích rồi." Nó đưa thìa bánh lên miệng tôi, tỏ ra an ủi "Làm miếng này. Cùng lắm mày chỉ bị trêu mấy hôm thôi."
Tôi há miệng cắn miếng bánh, uể oải tựa vào người nó.
"Mày ơi tí về đi ăn bột lọc ở Hồng Hà đi... Rủ thêm mấy đứa nữa, tao nản quá."
"Tao hết tiền rồi, bao thì đi."
"...Tao bao, mày chở."
"Chốt kèo."
Vì có kèo đi ăn với Trần Doãn Minh nên tâm trạng tôi tốt hơn một tẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro