chap 40

"Hức... rõ ràng là mày... mày với Nguyễn Tuấn Đạt coi tao như đồ chơi để cá cược... bây giờ mày lại đổ lỗi cho tao vì tao biết trước trò đùa của chúng mày... hức... mày xấu tính lắm..."

Nhưng mà Trần Doãn Bách không tỏ ra bối rối như tôi dự đoán, nó thong thả vươn tay lau sạch nước mắt trên mặt tôi, bình thản mỉm cười:

"Tao thừa nhận lúc bắt đầu tao đã tiếp cận mày với mục đích không tốt, là tao sai. Nhưng mà, từ đầu đến cuối tao đều không hề có ý định tổn thương mày. Mày thử nghĩ xem, có khi nào tao đối xử tệ với mày chưa? Tao thật tâm coi mày là bạn, nhưng mày lại lợi dụng sự áy náy của tao, chơi đùa tình cảm của tao, coi tao như thằng hề. Mày nói xem, mày có tốt đẹp hơn tao không? Vũ Hà Trang?"

Đến tận lúc này nó vẫn có thể bình tĩnh đổ hết mọi tội lỗi cho tôi được, nó coi tôi là con ngu à?

Tôi thu lại vẻ mặt đáng thương, nhìn thẳng vào mắt nó, nói rõ ràng từng chữ:

"Mục đích ban đầu không tốt, vậy thì dù kết quả có ra sao cũng vẫn là không tốt. Tao không đúng, không có nghĩa là mày có thể phủ nhận động cơ tồi tệ của mày."

Trong mắt Trần Doãn Bách xẹt qua chút kinh ngạc, nhưng nó khôi phục vẻ bình tĩnh ngay lập tức.

"Tao biết ngay mày không phải loại hiền lành ngây thơ như vẻ bề ngoài mà."

Trần Doãn Bách bỏ tay ra khỏi mặt tôi, nó đứng lùi lại một bước, dùng ánh mắt xa lạ mà trần trụi quét mắt nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, tựa như đánh giá một món hàng. Trên môi nó vẫn giữ nguyên nụ cười đẹp đến điên đảo kia, nhưng tôi lại không hề cảm nhận được một chút thiện ý nào.

"Làm sao bằng mày được." Tôi đưa mắt liếc xuống dưới chân, cười nhạt. Hành động và nhận xét khiếm nhã của nó khiến tôi bắt đầu thấy khó chịu.

"Tao ghét nhất việc bị người khác lợi dụng." Trần Doãn Bách vờ như không nghe thấy câu nói của tôi, từ tốn nói tiếp "Mày nên thấy may mắn vì tao không đàn bà tới mức đi làm khó dễ một đứa con gái."

Trần Doãn Bách bây giờ xa lạ quá đỗi, xa lạ đến mức tôi cảm thấy hốt hoảng. Mấy tháng nay nó đối xử với tôi quá tốt cho nên tôi gần như hoàn toàn quên mất nó vốn dĩ là người thế nào. Nhưng dù thế thì sao? Nhà nó giàu thật đấy, bố nó kiếm được nhiều tiền đấy, rồi sao? Đây có phải mấy bộ ngôn tình Trung Quốc xàm l kiểu "Con bé này dám đắc tội với con trai bảo bối của ta, ta phải cho cả nhà nó phá sản" đâu! Cùng lắm thì tôi chuyển trường thôi, rốt cuộc nó có thể làm gì được tôi cơ chứ? Làm đéo gì tôi phải nhịn nó?
"Mày lợi dụng người khác thì được, đến lúc bị lợi dụng lại thì khó chịu?" Tôi đảo mắt, khinh khỉnh nói "Lúc nào mày cũng tự cho mình thượng đẳng hơn người khác, mày kiêu ngạo, xấu tính, thích kiểm soát, mày có thể đem người ta làm trò tiêu khiển, nhưng người ta thì không được làm thế với mày đúng không?"

Sao mày hãm thế?

Tất nhiên câu này tôi không dám nói ra.

Sắc mặt nó như tối đi hai độ sau câu nói của tôi. Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

"Mày nói không sai." Cảm tưởng như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng Trần Doãn Bách cũng lên tiếng "Tao thượng đẳng, xấu tính, tiêu chuẩn kép..." Nó hơi dừng lại một chút, hờ hững nhìn tôi, sắc mặt lạnh băng "Mày vừa lòng chưa?"

Tôi ngớ người, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Đúng lúc này, có người gọi điện cho Trần Doãn Bách. Nó nhíu mày lấy điện thoại ra nghe, chừng hơn một phút sau mới tắt máy, sau đó nó chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi rời đi luôn.

Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng của nó, cảm thấy hơi khó tin. Nó cứ thế bỏ qua cho tôi à? Vậy là xong rồi đúng không?

Tại sao nó lại phản ứng khác xa với những gì tôi tưởng tượng như vậy chứ? Nó có phải người dễ dàng bỏ qua như thế đâu? Hay nó cầm nhầm kịch bản rồi?
——
Sau buổi tối hôm đó, quan hệ giữa tôi và Trần Doãn Bách gần như đóng băng. Nói chúng tôi cạch mặt nhau thì cũng không đúng lắm, căn bản là Trần Doãn Bách coi như tôi không tồn tại trong lớp, còn tôi thì khôi phục lại cuộc sống bình yên trước khi chơi với nó. Có rất nhiều đồn đoán xung quanh mối quan hệ giữa chúng tôi, nhưng cả tôi và nó đều không hé răng nửa lời, như thể đã có một thỏa thuận ngầm từ trước đó.

Tôi biết tôi nên thấy thoải mái vì không còn phải thời thời khắc khắc đề phòng dàn harem của nó và tốn năng lượng diễn vai người bị hại trước mặt nó, nhưng tôi lại thấy không vui vẻ chút nào. Tôi ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng mà sau cái hôm chúng tôi cãi nhau, thực sự tôi đã thấy rất tệ. Mỗi lần nhìn thấy Trần Doãn Bách, năng lượng tiêu cực trong tôi lại như nhiều hơn một chút. Tôi không biết tại sao lại như vậy, sau đó tôi bắt đầu đổ lỗi cho việc bị Trần Doãn Bách thao túng tâm lý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro