chap 41
Ừm, chắc chắn là như vậy rồi.
Rất may tôi không có nhiều thời gian để rối rắm, khi mà kì thi giữa kỳ và ngày thi IELTS đang đến gần. Hầu như ngày nào tôi cũng phải đi học thêm đến 10h tối mới về đến nhà, thời gian ngủ còn không đủ thì lấy đâu ra thời gian suy nghĩ mấy chuyện linh tinh. Hơn nữa, bên cạnh vấn đề học tập, còn có một "thứ" khác khiến tôi lo lắng không kém, đó là Nguyễn Thế Duy.
Trần Doãn Bách phát hiện ra Nguyễn Thế Duy kể hết mọi chuyện cho tôi, người gặp rắc rối nhất không phải là tôi mà chính là Nguyễn Thế Duy. Tôi biết bọn con trai chơi với nhau có rất nhiều luật ngầm, thằng nào chơi không xanh chín là xác định biết mặt nhau ngay, đặc biệt là cái hội nhiều vấn đề và lắm drama như hội của Trần Doãn Bách.
Tối hôm đó về nhà tôi đã gọi điện ngay cho Nguyễn Thế Duy và bày tỏ sự quan ngại sâu sắc về tương lai của nó, nhưng nó thản nhiên gạt đi như thể không có chuyện gì to tát:
"Đây là việc của tao, mày không cần phải lo, tao tự xử lý được."
Không biết bạn tôi đã "xử lý" như thế nào, nhưng có một điều tôi và cả cái trường này dám chắc, đó là Nguyễn Thế Duy đã rời khỏi nhóm Nguyễn Tuấn Đạt, và còn bị mấy thằng kia công khai gây khó dễ không ít lần. Tất nhiên Nguyễn Thế Duy chẳng phải loại hiền lành dễ bắt nạt gì cho cam, nhà nó vốn đã thuộc dạng khá giả có điều kiện, mối quan hệ xung quanh cũng không thiếu, nhưng địa vị của nó trong trường vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều. Nguyễn Thế Duy lúc nào cũng tỏ thái độ "Bố mày đếch quan tâm", nhưng tôi thì lại rất quan tâm đấy.
Việc riêng của bọn con trai thì đúng là tôi không tiện can thiệp thật, nhưng ít nhất nó cũng phải nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra giữa chúng nó chứ, đằng này tôi có hỏi gì nó cũng đáp lại một câu y hệt "Không phải việc của mày" để đuổi tôi đi.
Con chó này lì lắm, nó đã không muốn nói thì có cạy miệng nó cũng không moi ra được một tí thông tin nào. Tôi đã thử đe dọa, năn nỉ, ăn vạ,... thậm chí vứt hết mặt mũi làm nũng với nó:
"Anh chả yêu em, chả thương em, chả quan tâm đến em... cái gì anh cũng giữ một mình hết thế, trong mắt anh em là gì hả? Anh kể cho em nghe một tí thì làm sao? Tình cảm bao nhiêu năm của mình... ưm... cái gì... ơ ngon thế?"
Nguyễn Thế Duy tỏ ra mất kiên nhẫn nhét miếng bánh macaron vào miệng tôi, cười đểu:
"Hôm đấy mày làm nũng như này khéo Trần Doãn Bách lại mềm hết cả người mà tha cho mày luôn đấy."
Ôi dm nó chứ, tôi phải làm cái trò mèo này ra vì ai hả? Vì tôi lo cho nó đấy! Cái đồ không biết điều như nó có bị người ta trùm bao tải hội đồng cũng xứng đáng thôi í!
"Mặc kệ mày đấy." Tôi trừng mắt nhìn nó, nhai nốt cái bánh macaron trong miệng, nói lẫy "Từ giờ có chuyện đừng có tìm tao nữa."
Tôi cảm thấy bất lực thật sự, từ nhỏ đến lớn lúc nào có chuyện nó cũng thích một mình giải quyết, chẳng bao giờ chịu kể cho ai. Tôi biết lần này Nguyễn Thế Duy không muốn cho tôi biết vì sợ tôi áy náy, nhưng tôi lại cảm thấy như thể mình không đủ đáng tin cậy và thân thiết với nó vậy. Nó dùng câu nói "Đây là chuyện của tao" để gạt bỏ mọi trách nhiệm và liên quan đến tôi, mặc dù cả tôi và nó đều biết rõ nếu không vì tôi thì nó đã chẳng phải gặp rắc rối với hội Nguyễn Tuấn Đạt.
"Mày nghĩ tao có chuyện cần tìm mày à?" Nguyễn Thế Duy bật cười, khinh bỉ nhìn tôi.
"Biết thế nào được?" Tôi lườm lại nó, tiện tay cầm cái bánh trên bàn nhém thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của nó. Tôi thường rất khoan dung với người đẹp, nhưng con chó ngứa đòn này là ngoại lệ.
Nguyễn Thế Duy dễ dàng bắt được gói bánh, nó thong thả bóc ra vứt lại cho tôi, chậc lưỡi:
"Càng lớn càng bố láo."
"Mày ý!" Tôi hậm hực nhận gói bánh, cãi lại nó.
"Ừ. Ăn đi, lắm mồm quá."
"Ai lắm mồm cơ? Tôi lo cho anh, anh lại chê tôi nhiều chuyện—"
"Tao, tao lắm mồm. Ăn đi rồi nói ít lại thôi."
.
Có lẽ Nguyễn Thế Duy sẽ không thể ngờ được ngày nó cần tìm tôi giúp lại tới sớm như vậy.
Nguyễn Thế Duy tôi cho thi giữa kỳ vào cuối tháng 10, đến đầu tháng 11 có kết quả và xếp hạng. Cô Nhung có một niềm tin mãnh liệt rằng vị trí địa lý sẽ ảnh hưởng đến thành tích, cho nên vừa thấy rank của lớp giảm so với năm ngoái, cô tôi ngay lập tức thay đổi chỗ ngồi quy mô lớn: cho cả lớp bốc chỗ random.
"Khồng!!! Mày không được đi!!!"
Có đến 3-4 cánh tay níu lấy áo tôi, khiến cả người tôi bị giật ngược về phía sau, ngồi thụp xuống ghế. Tôi bất lực ôm chặt lấy balo, thở dài:
"Bọn mày có bỏ tay ra kh—"
"Chỗ này làm sao đấy?" Cô Nhung nhíu mày đi xuống chỗ chúng tôi.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Tiến Thành ngồi cạnh tôi đã cướp lời:
"Cô ơi em phải ngồi cạnh Vũ Hà Trang để Vũ Hà Trang kèm Lý cho em!"
Phạm Đức Anh bàn trên quay xuống:
"Cô ơi Vũ Hà Trang còn dạy Anh cho em nữa!"
"Vũ Hà Trang không chuyển đi được đâu cô!!" Con bé bàn trên vừa chuyển đến ngồi trên tôi cũng xen mồm góp vui.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro