chap 46

"Tao ngán kiểu chơi theo hội rồi, rắc rối lắm."

"À..." Tôi gật đầu, nâng mắt nhìn nó "Còn mày thì sao? Vừa nãy mày định nói gì?"

"Cũng không có gì..." Đột nhiên nó né tránh ánh mắt tôi, bàn tay vô thức đưa lên vò rối tóc.

Gì kia? Nó đang bối rối đấy ư?

"Tao không có ý như thằng Minh nói đâu." Thế Duy chợt hít một hơi thật sâu, nó cúi đầu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi môi hơi mím lại, đây là thói quen mỗi khi nó cảm thấy lo lắng hay căng thẳng.

Tôi ngẩn người, không hiểu nó đang nói về chuyện gì.

"Ý gì cơ?"

"Tao không nghĩ đến việc mày và Huyền My có mâu thuẫn... lúc đấy tao quên mất con My từng là người yêu cũ của Bách... Tao xin lỗi..." Càng về sau giọng nó càng nhỏ dần, như thể nó vừa phải lấy hết can đảm trong đời để nói ra câu xin lỗi.

"Nguyễn Thế Duy." Tôi nhịn cười gọi tên nó, chăm chú quan sát vẻ lo lắng hiện rõ mồn một trên khuôn mặt đẹp trai kia, bỗng nhiên không nỡ trêu nó nữa "Tao quen mày 17 năm rồi, mày thế nào tao hiểu rõ."

.

Khánh và Hương không có ý kiến gì hết, Thế Duy thuận lợi chuyển lên bàn tôi.

Thằng Khánh khăng khăng muốn ngồi ngoài cùng và còn phải ngồi cạnh tôi, bởi vì "Tao thấy chúng ta nói chuyện rất hợp nhau". Hợp cái con khỉ ấy. Tôi thì muốn ngồi cạnh Thế Duy, đơn giản vì hiện tại ngoài tôi ra nó chẳng thể nói chuyện thoải mái với ai ở cái lớp này được cả, nhưng mà tôi lại vướng Hương. Con bé hiền dã man, ai bảo gì cũng gật đầu, như thể không biết làm cách nào để từ chối người ta ấy.

Tôi biết nếu tôi ngỏ lời thì Hương chắc chắn sẽ đồng ý ngồi ngoài, nếu vậy vị trí bàn tôi lần lượt từ ngoài vào sẽ là Hương, Duy, Trang, Khánh. Nhưng mà theo như quan sát của tôi, Hương có vẻ rất sợ Duy, thậm chí con bé còn không dám nói chuyện với Duy nữa cơ.

Tôi đã thử dò hỏi Thế Duy xem liệu nó có từng làm việc gì có lỗi với con gái nhà người ta không, sau đó tôi bị nó mắng cho một trận. Tôi hỏi để xác nhận lại vậy thôi, chứ chơi với nhau lâu như vậy tất nhiên tôi hiểu rõ tính cách của nó, gái không nhào vào nó thì thôi chứ nó sao dám làm gì con gái nhà ai.

Cuối cùng tôi đem vấn đề quay lại hỏi Hương thì nhận được một câu trả lời dở khóc dở cười: "Tại vì Thế Duy trông cứ hung dữ kiểu gì ấy, Trang không thấy thế à?". Well, tôi chỉ thấy nó đẹp trai thôi.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi cảm thấy Hương mong manh dễ vỡ hơn Thế Duy và cần được quan tâm yêu thương nhiều hơn, vậy là tôi quyết định cho Duy ngồi ngoài cùng, sau đó đến Hương, tôi, và Khánh.

Mai Việt làm lớp trưởng quả thực rất có uy, hơn nữa nó cũng không chịu ảnh hưởng của nhóm Doãn Bách, nhờ nó bao che nên dù trong lớp có nhiều đứa ngứa mắt với Thế Duy nhưng không ai dám ý kiến ra mặt.

---

Giải quyết xong vấn đề của Thế Duy thì tôi lại phải đối mặt mới một cái drama mới: Nguyễn Bảo Hoàng công khai tỏ tình Đàm Thu Hân. Vốn dĩ đây chẳng phải việc của tôi, Bảo Hoàng yêu ai, thích ai là việc của nó, nhưng mà con bạn thân ngu ngốc của tôi lại dính phải thằng trapboi này mới khổ.

Điều kinh khủng hơn đó là hai đứa chúng nó, Bảo Hoàng và Thu Hân ấy, còn dắt tay nhau đến cảm ơn tôi vì đã tạo cơ hội cho cả hai được quen biết nhau.

Mẹ kiếp.

Nếu tôi được quay lại quá khứ thì tôi sẽ không bao giờ tiến hành cái vở kịch vớ vẩn mở màn chuyên đề "Tình yêu tuổi học trò" kia và đấm thêm cho tôi của ngày xưa một phát vì cái tội lắm trò.

"Mày thấy mày ngu chưa? Tao đã bảo mày cái kiểu mập mờ như mày với thằng Bảo Hoàng sẽ không đi đến đâu mà, giờ nó đi tán con khác mày còn chẳng có quyền ghen." Thảo nhíu chặt chân mày, dùng ngón trỏ dí mạnh vào thái dương Phương "Bây giờ bọn tao có muốn phốt nó cũng chẳng có cơ sở, căn bản là nó với mày chưa từng có gì với nhau thì chửi nó thế đéo nào được."

"Rồi mày nói thế có tác dụng gì không?" Phương vùng vằng gạt tay của Thảo ra, gắt lên qua màn nước mắt.

Tôi đưa cho Phương cốc nước, dè dặt nói:

"Mày uống nước đi đã, đừng khiến cơ thể khó chịu."

Từ lúc Phương và Thảo đến nhà tôi, Phương vẫn luôn khóc liên tục, cũng phải 1-2 tiếng rồi chứ ít gì.

Phương không chịu nhận lấy cốc nước, nấc lên:

"Tất cả là tại mày nghĩ ra cái vở diễn chết tiệt kia..."

"Ừ, tại tao hết." Tôi vòng tay quanh người nó, vỗ nhẹ lên lưng nó "Tao xin lỗi, tao mà không nghĩ ra trò kia thì Bảo Hoàng đã không quen Thu Hân..."

Tôi biết không có tôi thì thằng khốn kia cũng sẽ quen con khác thôi, nhưng mà tôi không ngăn được cảm giác có lỗi khi nhìn thấy Phương đau khổ như vậy.

Phương cũng ôm tôi, con bé còn khóc to hơn cả lúc nãy:

"Không phải... hức.... tại mày... tao xin lỗi... tại tao ngu... hức..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro