chap 49

Thư im lặng mất vài giây, cuối cùng chị tôi vẫn thỏa hiệp:

"Thế thì để chị đưa mày về chung cư cất đồ đạc đã, có gì tính tiếp. À mày ăn sáng chưa đấy?"

"Em ăn rồi."

.

Mặc dù trường Kiến Trúc ở Hà Đông nhưng chị tôi lại thuê chung cư mini ở tận Nam Từ Liêm, chỉ vì "Tao thấy mấy căn ở Nam Từ Liêm có vẻ hợp phong thủy hơn."

Trước đây Thư sống một mình, dạo này có lẽ do cảm thấy một mình quá nhàm chán, Thư quyết định rủ thêm một chị bạn cùng CLB đến ở chung.

Lúc tôi và Thư về đến nhà, vừa mở cửa ra, đập vào mắt tôi là sàn nhà la liệt giấy tờ, bản vẽ và mô hình, một chị gái tóc vàng đang nằm vật ra sô pha, ngẩng đầu lên ngó chúng tôi:

"Em mày hả Thư?"

"Ừa, em họ tao, Vũ Hà Trang." Thư xách vali của tôi cất vào góc phòng, quay sang nói với tôi "Đây là chị Bảo Ngọc, bạn cùng phòng mới của chị."

Mặc dù trông Bảo Ngọc như thể vừa phải thức trắng mấy đêm liền và không được cho ăn uống đầy đủ nhưng tôi vẫn nhìn ra được khí chất không tầm thường trên người chị ấy. Khí chất mà chỉ những người làm công việc liên quan đến nghệ thuật mới có.

"Em chào chị Bảo Ngọc, em là Vũ Hà Trang ạ." Tôi lễ phép mỉm cười.

Bảo Ngọc chống tay ngồi thẳng dậy, một tay đưa lên cào tóc, nhìn tôi từ trên xuống dưới, hỏi liên tiếp ba câu liền:

"Bé là dân nhảy đúng không? Có từng làm mẫu ảnh bao giờ chưa? Mẫu quần áo hoặc lookbook ấy?"

Tôi sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì chị Thư đã trả lời thay:

"Mày bớt bệnh nghề nghiệp đi, dọa em tao rồi kìa. Nó lên đây chơi chứ không phải đến làm công cho mày đâu."

Bảo Ngọc lờ đi câu nói của Thư, đứng dậy lượn một vòng quanh người tôi, gật gù:

"Dáng em đẹp thế này chắc chắn thường xuyên tập luyện, thần thái rất tốt, cực kỳ hút camera... Bé có muốn làm mẫu ảnh cho chị không?"

"Tất nhiên là không rồi." Thư đẩy Bảo Ngọc ra chỗ khác, gạt đi "Con bé bận bỏ mẹ, làm gì có thời gian giúp mày."

"Nhưng mà tao tìm mãi không thấy ai hợp với bộ sưu tập kia của tao cả, sắp đến hạn nộp đồ án rồi mà còn chưa đâu vào đâu..." Bảo Ngọc bĩu môi ngồi xuống sô pha, ngước mắt nhìn Thư.

"Chụp mất bao lâu ạ?" Tôi nghiêng đầu hỏi chị Bảo Ngọc "Nếu không tốn quá nhiều thời gian thì em giúp được ạ. Em từng làm mẫu ảnh nghiệp dư, mặc dù lâu rồi không chụp ảnh nhưng vẫn có kinh nghiệm."

"Thôi mày không phải giúp nó, cho con này phơi mặt ở cổng Sân Khấu Điện Ảnh săn mẫu." Thư lườm Ngọc một cái, đưa cho tôi cốc nước "Nó lười lắm, mồm kêu thế thôi chứ đã đi tìm mẫu đâu."

Ngọc đẩy Thư ra, kéo tôi ngồi xuống ghế, nở nụ cười tươi như hoa:

"Hai tuần nữa chị mới hoàn thành thiết kế, đến lúc đấy chị xuống Hạ Long tìm em nhé. Chụp mất một ngày là cùng, em yên tâm."

"Dạ vâng."

"Ngoan quá đi mất." Bảo Ngọc đột nhiên lao đến ôm tôi, ngẩng đầu nhìn Thư "Sao mày chẳng giống em mày tí nào thế?"

"Kệ tao." Thư đáp trả, chị cúi đầu nhặt nhạnh giấy tờ xếp gọn lên bàn, xong xuôi mới ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi:

"Bây giờ mày định đi chơi ở đâu?"

"Vũ Hà Trang không đến trường với mình à?" Bảo Ngọc ngạc nhiên quay đầu hỏi Thư.

"Ừ, nó bảo thích lượn lờ Hà Nội một mình."

Tôi cứ tưởng Bảo Ngọc sẽ khuyên tôi đến Kiến Trúc vì đi chơi một mình không an toàn, nhưng Bảo Ngọc chỉ chậc lưỡi:

"Ừ, HAU bé tí, làm đéo có cái gì. Trường đéo gì đã bé lại còn toàn f*ckboi, để Vũ Hà Trang vào đấy khéo lơ ngơ lại bị thằng nào chăn thì vãi l."

góc nhìn của Doãn Bách

Tôi bước ra khỏi Circle K, theo thói quen mở điện thoại lên check thời gian, mặc dù tôi biết rõ còn lâu mới đến giờ hẹn. Bây giờ mới gần 14h30, tôi còn tận 30 phút nữa để đi từ Circle K Hàng Mã đến 14 Tống Duy Tân.

Tôi đảo mắt, suy nghĩ xem liệu tôi nên đến điểm hẹn luôn hay quay lại Circle K ngồi thêm một lúc, ánh nhìn bất chợt bị một bóng dáng thu hút. Cô nàng đứng ở góc phố, váy trắng ngang gối, tóc đen dài xõa tung, làn da trắng như phát sáng dưới nắng chiều. Chỉ nhìn được bóng lưng nhưng tôi cá chắc cô nàng này rất xinh, con gái da trắng, dáng đẹp và có gu ăn mặc thì không thể nào xấu được.

Tất nhiên chỉ xinh thôi thì tôi làm đéo gì phải chú ý, dù sao cái đất Hà Nội này chưa bao giờ thiếu người đẹp, nhìn mãi tôi cũng tự thấy chán. Vấn đề là cô gái kia trông rất giống một người tôi quen, nhưng con bé đó không thể nào xuất hiện ở đây được.

Đúng lúc này, có người đến bắt chuyện với Váy Trắng. Cô nàng hơi nghiêng đầu, vén tóc ra sau tai, đủ để tôi thấy được một bên sườn mặt xinh xắn và nụ cười mỉm ngọt ngào.

Vũ Hà Trang?

Tôi nheo mắt, bắt đầu tự hỏi liệu mình có ám ảnh với Vũ Hà Trang đến mức ra ngoài đường cũng gặp phải ảo giác nhìn thấy nó hay không. Nhưng nghĩ lại thì, tôi có thể ở đây được, tại sao nó không thể? Có lẽ đơn giản chỉ là trùng hợp, hoặc do tôi với nó có duyên. Nghe vớ vẩn hết sức, mà tôi cũng không muốn có duyên với Vũ Hà Trang cho lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro