chap 5

Chuông hết giờ vang lên, Trần Doãn Minh chạy về lớp thu dọn đồ đạc, nó bảo tôi cứ đứng chờ nó ở bãi giữ xe trước. À đúng rồi, tôi còn phải bảo Trần Doãn Bách không cần đưa tôi về nữa.

Xe Trần Doãn Minh để ở rìa ngoài, rất dễ thấy. Tôi lách qua vài chiếc xe, đi đến ngồi chờ trên xe của nó, cẩn thận quan sát xung quanh xem Trần Doãn Bách đã xuống chưa.

Giờ này bãi giữ xe rất đông, khắp nơi toàn người là người. Khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy người quen – là Nguyễn Tiến Thành.

"Nguyễn Tiến Thành!" Tôi gọi to.

Tôi muốn hỏi nó xem nó có thấy Trần Doãn Bách không.

Nguyễn Tiến Thành quay đầu nhìn tôi, nó có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi trên xe của Trần Doãn Minh.

"Tao tưởng hôm nay Trần Doãn Bách chở mày đi học mà?" Nó cười cười tiến về phía tôi.

F*ck. Sao ai nhìn thấy tôi cũng treo ba chữ Trần Doãn Bách lên miệng vậy? Thế giới này điên hết rồi.

Tôi vừa mở miệng định giải thích thì có tiếng gọi cắt ngang.

"Vũ Hà Trang!"

Đứa dở hơi nào gào tên tôi to thế nhỉ?

Tôi khó chịu nheo mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Ôi chao? Trần Doãn Bách vừa gọi tôi đấy à?

Trần Doãn Bách bước nhanh ra chỗ tôi, đằng sau nó là đám con trai lớp tôi, chúng nó vừa cười nói vừa nhìn về phía chúng tôi một cách mờ ám.

Tôi phải mở lời trước.

"Mày ơi, tao vừa nhờ được Trần Doãn Minh—"

"Vũ Hà Trang, mày còn ngồi đây làm gì? Mình đi về thôi!" Nó cao giọng ngắt lời tôi.

Tôi nhíu mày nhìn Trần Doãn Bách. Ai dạy cho nó cái kiểu nhảy vào họng người khác khi đang nói chuyện đấy?

Trần Doãn Bách không để ý đến biểu cảm phản đối của tôi, nó quay đầu nói với mấy đứa con trai phía sau:

"Hôm nay tao không đi với chúng mày được đâu, tao phải chở Vũ Hà Trang về."

Nói xong nó quay lại nhìn tôi, hai mắt chớp liên hồi ra hiệu.

Lũ con trai bắt đầu nhao nhao ồ lên.

"Thân nhau thế nhỉ?"

"Lại chả thân, vì chở Vũ Hà Trang về mà bỏ bạn là biết thân nhau thế nào rồi."

"Mục tiêu mới của mày à?"

"Ô thế còn Mai Huyền Ly 12B4 thì sao?"

Tôi nhíu chặt chân mày, cố gắng không tỏ rõ sự khó chịu ra mặt.

Có lẽ Trần Doãn Bách phát hiện ra tâm trạng của tôi, nó nghiêng đầu nhìn mấy đứa kia, cười nhạt.

"Cút con mẹ nó đi, tao với Vũ Hà Trang là bạn bè bình thường thôi. Chúng mày đừng trêu kiểu đấy nữa, Vũ Hà Trang khó chịu đấy."

Tôi nhận ra Trần Doãn Bách rất có tiếng nói trong đám con trai, nó chỉ cảnh cáo một câu thế thôi, nhưng không ai dám đùa cợt thêm gì nữa, thằng nào thằng nấy tản ra lấy xe, coi như vừa nãy chưa có gì xảy ra.

Tôi khẽ thở ra một hơi, nâng mắt nhìn Bách. Nó muốn lấy tôi làm cớ từ chối kèo đi chơi à? Thực lòng tôi rất muốn đi về với Trần Doãn Minh, nhưng mà chiều nay Trần Doãn Bách đã giúp tôi một lần, về tình về lý thì tôi cũng nên giúp lại nó để trả ơn.

Ôi trời ơi...hình như tôi nhìn thấy Trần Doãn Minh đang đi về hướng này. Có vẻ nó đã nhìn thấy tôi với Trần Doãn Bách, trên mặt nó còn viết rõ hai chữ "hóng hớt" kia kìa.

"Vũ Hà Trang..."

Trần Doãn Bách giật nhẹ tay áo tôi, thúc giục.

Tôi đau khổ nhìn lại nó, không biết nên mở lời thế nào.

"Mày ơi, vừa nãy tao nhờ Trần Doãn Minh chở về rồi..."

"Làm gì có! Mày nhờ tao khi nào?"

Trần Doãn Minh không biết đã xuất hiện bên cạnh tôi lúc nào, nó dễ dàng nhấc tôi ra khỏi yên xe, đặt tôi đứng cạnh Trần Doãn Bách, toe toét cười.

Tôi không dám tin nhìn muốn thủng cái mặt đẹp đến mức đáng ghét của Trần Doãn Minh. Con chó này vừa phản bội tôi đấy à?

"Vũ Hà Trang." Trần Doãn Bách lên tiếng "Giờ mày về được chưa?"

Tôi thở dài, chấp nhận số mệnh.

"Để tao chở."

Trần Doãn Bách phì cười ném chìa khóa cho tôi.

"Ừ, cho mày chở."

Trần Doãn Bách đi trước dắt xe ra giúp tôi. Trước khi rời đi, tôi không cam tâm đạp thật mạnh vào bánh xe của Trần Doãn Minh cho bõ tức.

"Mày điên à?" Trần Doãn Minh lườm tôi "Trần Doãn Bách đã đứng đấy thì tao làm sao dám bảo chở mày?"

"Thì làm sao? Mày sợ nó à?"

"Ừ, bố mày sợ nó vãi " Trần Doãn Minh thản nhiên đáp trả.

Tôi xị mặt nhìn nó, đột nhiên cảm thấy cả người rã rời.

"Ừ, tao cũng sợ nó."

Trần Doãn Minh bật cười, ném cho tôi ánh mắt thương hại.

"Chúc bé may mắn."

"...Cảm ơn."

Lúc Trần Doãn Minh dắt xe lướt qua người tôi, nó buông xuống một câu nhẹ bẫng.

"Mày cẩn thận Trần Doãn Bách, nó không đơn giản đâu."

.

.

Bây giờ thì tôi đang chở Trần Doãn Bách trên con đường đông đúc bậc nhất Hạ Long. Tôi đã phát ngán cái cảnh thi thoảng lại có một vài em gái đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn Trần Doãn Bách phía sau tôi rồi, rõ ràng nó đã đeo khẩu trang kín mít rồi cơ mà? Con gái bây giờ bị làm sao ấy nhỉ? Tôi dám cá nếu Trần Doãn Bách mà bỏ khẩu trang ra khéo lại có vài vụ tai nạn vì nó mất.

"Mày không khó chịu à?" Tôi bất lực nhìn cái đèn đỏ dài 60 giây trước mặt, tìm đại một chủ đề gì đó để giết thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro