chap 54
Tạ ơn trời cuối cùng Trần Doãn Bách cũng chịu bỏ tay ra khỏi mặt tôi, nó xoay người lại nhìn Nguyễn Đăng Dũng, một tay khoác hờ lên vai tôi, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:
"Làm sao? Vũ Hà Trang đáng yêu tao không được khen à?"
"Anh nhìn người ta kìa, sao anh chẳng bao giờ khen em đáng yêu thế?" Đặng Bảo Nhi chợt thì thầm với Phạm Đức Anh, mặc dù giọng con bé rất nhỏ, thế nhưng cả đám bọn tôi đều nghe được rõ ràng.
Phạm Đức Anh ngay lập tức cúi xuống hôn nhẹ lên trán Đặng Bảo Nhi, dỗ dành:
"Hóa ra anh chưa nói với em sự thật hiển nhiên này bao giờ à? Em bé của anh dễ thương nhất trên đời luôn."
Tôi trông thấy cả ba thằng con trai còn lại cùng đồng loạt nhăn mặt, và tôi đoán mặt tôi cũng vừa nhăn lại không kém. Nguyễn Đăng Dũng phản ứng lại đầu tiên, nó nhìn Đức Anh trân trối, lắc đầu:
"Đúng là không ai bình thường khi yêu." Vừa nói Nguyễn Đăng Dũng vừa đưa mắt liếc Trần Doãn Bách "Lại còn thêm mày nữa."
"Tao làm sao?" Trần Doãn Bách ngả ngớn cười, cánh tay vẫn khoác lên vai tôi, nghiêng đầu nhìn Lê Minh Tuấn "Tao bình thường đúng không Lê Minh Tuấn?"
"Mày có bao giờ bất thường đâu." Lê Minh Tuấn đảo mắt, cười nhạt, vẻ cụt hứng hiện rõ trên mặt.
"Dm ngon!" Nguyễn Đăng Dũng chợt hú lên, nó vừa cúi đầu nhắn tin vừa nói "Hôm nay bố mẹ tao đi vắng, nhà không có ai cả, qua nhà tao đi."
"Được đấy! Thế đi luôn!" Lê Minh Tuấn đặt cây cơ trên tay xuống, quay đầu tìm điện thoại "Tao chán ngấy chỗ này rồi."
Phạm Đức Anh bước về phía sofa cầm lấy áo khoác và túi của Đặng Bảo Nhi, nói với ba thằng bạn:
"Bọn mày qua nhà Nguyễn Đăng Dũng trước đi, tao đưa Đặng Bảo Nhi về đã, tí tao qua sau."
"Ừm... vậy bây giờ cũng muộn rồi, mọi người chơi vui nhé." Tôi nở một nụ cười xã giao, lắc lắc điện thoại trong tay "Chị tao vừa nhắn tin gọi về."
"Ơ chán thế?" Nguyễn Đăng Dũng cố tỉnh tỏ ra mất hứng, nó xụ mặt nhìn tôi, bắt đầu dùng giọng điệu thương lượng "Mới có 6h chiều mà, Vũ Hà Trang qua nhà tao chơi đến 9h vẫn còn sớm, tao chở mày về tận nơi luôn."
"Để khi khác nhé." Tôi mỉm cười, âm thầm kéo nhẹ vạt áo Trần Doãn Bách "Tối nay tao có hẹn mất rồi."
Trần Doãn Bách vừa định mở miệng đỡ lời cho tôi, Lê Minh Tuấn đã nói trước:
"Thôi, người ta có hẹn rồi mày còn kì kèo cái gì." Nó quay sang tôi "Để tao đưa mày về, chị Lê Anh Thư ở Nam Từ Liêm đúng không?"
"Không cần đâu mày." Tôi xua tay "Để tao đặt xe cũng được, chỗ chị tao cách đây xa lắm."
Trần Doãn Bách bật cười, nó dùng ngón trỏ và ngón cái nựng má tôi, lắc đầu:
"Mày nghĩ bọn tao sẽ để con gái tự book xe về à?"
Tôi híp mắt, âm thầm tránh khỏi bàn tay của nó. Thân thiết gì đâu mà cứ hơi tí là động tay động chân, trôi hết cmn phấn phủ với kem nền rồi.
Lê Minh Tuấn cũng gật đầu:
"Cho nên mày cứ yên tâm để tao chở về, không phải ngại gì cả." Mặc dù đang nói chuyện với tôi, nhưng Lê Minh Tuấn lại nhìn chằm chằm vào Trần Doãn Bách, đuôi lông mày hơi nhếch lên.
Tôi không hiểu ngôn ngữ của bọn con trai cho lắm, cơ mà tôi cá chắc Lê Minh Tuấn và Trần Doãn Bách vừa có một cuộc hội thoại không lời, bởi vì Trần Doãn Bách ngay lập tức nở nụ cười, nó nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng lời nói lại dành cho Lê Minh Tuấn đứng đối diện:
"Hôm nay Vũ Hà Trang mặc váy, lại còn trông xinh thế này..."
Trần Doãn Bách dừng lại một chút, nâng mắt liếc Minh Tuấn:
"Mày nghĩ để Vũ Hà Trang ngồi PKL có hợp lý không?"
Tuyệt vời, hôm nay chỉ có một mình Trần Doãn Bách đi ôtô tới.
Tôi không muốn Trần Doãn Bách đưa về, cũng không muốn Lê Minh Tuấn đưa về. Chính xác hơn thì, tôi không thích việc thụ động để cho người khác sắp xếp và cũng chẳng muốn dính dáng gì đến Trần Doãn Bách và những người bạn của nó cả. Nói thế quả thật có hơi không công bằng cho Lê Minh Tuấn, nó quen tôi từ tận cấp 2, nhưng sự thật là nó đang chơi thân với Trần Doãn Bách, điều đó khiến tôi mất hẳn thiện cảm và sự thân thiết vốn có với nó.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, tôi hèn mà. Không cần biết động cơ của Trần Doãn Bách là gì, hôm nay nó thực sự rất tốt với tôi và còn giúp tôi quá nhiều, tôi sẽ không để nó mất mặt trước bạn bè. Sống trên đời có thể không biết nhiều thứ, nhưng phải biết điều.
Vậy nên, sau khi tạm biệt mọi người và cùng Trần Doãn Bách đi đến cửa hầm để xe đợi tài xế nhà nó lái xe ra, tôi mới lên tiếng:
"Hôm nay mày làm sao thế?"
Trần Doãn Bách lười biếng rũ mắt nhìn tôi, chờ đợi tôi nói tiếp.
Đột nhiên tôi không biết nên mở lời thế nào. Ánh đèn đường vàng cam ấm áp, mùi nước xả vài dìu dịu từ chiếc áo khoác nam rộng thùng thình trên người và dáng vẻ tùy ý nhưng vẫn đẹp đến điên đảo từ người trước mặt, tất cả khiến tôi chợt hoảng hốt. Tôi bỗng có cảm giác không thực về thời khắc này, giống như chỉ cần tôi cất tiếng, mọi thứ sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.
Cảm giác kì lạ ấy khiến tôi bắt đầu thấy nao núng.
Có lẽ Trần Doãn Bách nhận ra được sự bối rối của tôi, nó khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro