chap 56
Trần Doãn Bách cũng cười, nó bế tôi đi về phía hầm để xe, giọng nói vừa dịu dàng vừa chân thành:
"Đau lắm không? Phòng khám của cậu tao ở gần đây thôi, để tao mang mày tới đấy xử lý vết thương cho nhanh."
"Ừm, vậy cũng được."
Hầm để xe đang bị tắc đường, Trần Doãn Bách bế tôi về xe của nó, ngồi đợi thêm chừng 5 phút nữa mới ra được bên ngoài.
Bởi vì lúc tiếp đất phần ống tay áo khoác của Trần Doãn Bách bị đẩy lên nên toàn bộ cánh tay của tôi đều bị mài vào mặt đường, máu và cát trộn lẫn vào nhau, nhìn qua đúng là ghê người thật. Thậm chí đầu gối chân trái của tôi còn trông đáng sợ hơn, một mảng lớn da thịt bị rách, máu chảy thấm ướt cả vạt váy trắng.
Thực ra tôi thấy không đau lắm, lúc bác sĩ sát trùng cũng chỉ hơi xót với nhói một chút thôi, thế nhưng sắc mặt Trần Doãn Bách còn kém hơn cả tôi, nó ngó chăm chăm vào vết thương của tôi, luôn miệng hỏi:
"Mày có đau lắm không? Sao mày không khóc tí nào thế?"
"Vết thương có để lại sẹo không ạ?"
"Có cần kiêng gì không ạ? Bao nhiêu lâu thì bôi thuốc một lần ạ?"
Bác sĩ còn chưa quạu thì tôi đã bị nó làm cho quạu trước:
"Mày có bị thương đâu mà hỏi lắm thế? Im lặng một tí xem nào."
Trần Doãn Bách im thật. Trông nó còn rõ tủi thân, như thể tôi vừa mới bắt nạt nó không bằng.
"Xin lỗi..." Tôi bối rối vỗ vai nó "Tao hơi nóng..."
"Do tao sốt ruột quá..." Trần Doãn Bách ỉu xìu ngó bác sĩ sát trùng đầu gối cho tôi "Vì tao mà mày mới bị thế này..."
Theo kịch bản có phải nó sẽ nói muốn lấy thân báo đáp để trả ơn cứu mạng không đấy?
Tôi ái ngại xua tay, nói bừa:
"Khồng, tại tao. Tại tao vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, thấy ai gặp nạn là tao lao ra giúp nên mới hay bị va đập vậy đó, từ bé tao đã hay ra đường hành hiệp trượng nghĩa rồi, mày không cần băn khoăn đâu." Chỉ cần trả viện phí cho tao là được. Tôi âm thầm bổ sung thêm.
Trần Doãn Bách bị tôi chọc cười, nét mặt cũng thoáng dãn ra.
Tôi chán ngấy cái trò bù đắp, trả ơn kiểu này lắm rồi. Tôi biết Trần Doãn Bách sẽ không bao giờ để tôi chịu thiệt, thậm chí nếu tôi muốn, nó sẵn sàng trả ơn tôi bằng cả tình lẫn tiền.
Tôi không cho rằng Trần Doãn Bách nợ nần tôi cái gì cả, cứu nó hoàn toàn là quyết định của tôi, và rủi ro từ quyết định đó tất nhiên tôi phải tự mình chịu. Tôi biết mình có thể dùng đây làm cái cớ để lợi dụng Trần Doãn Bách, nhưng tôi không muốn làm ra cái trò bẩn thỉu đấy, và tôi cũng không muốn dây dưa với Trần Doãn Bách thêm một lần nào nữa.
Trong lúc đợi bác sĩ bôi thuốc và băng bó đầu gối, tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Lê Anh Thư, thông báo tối nay tôi về muộn.
"Mày ơi tao bảo..." Sau khi nói chuyện với Lê Anh Thư xong, tôi nghĩ mình cần dặn dò Trần Doãn Bách một chút "Tí nữa đưa tao về, nếu gặp chị tao mày cứ bảo với bà ấy tao bị ngã nhé, không cần nói gì thêm đâu."
Nó nhăn mày:
"Nhưng mà tại tao..."
"Không nhưng nhị gì hết." Tôi ngắt lời nó "Nghe tao, mày mà kể ra khéo bà chị tao cầm súng hóa cải cho mày mấy phát đấy."
Trần Doãn Bách bật cười, nó cong mắt nhìn tôi, ngoan ngoãn gật đầu:
"Được rồi, nghe lời mày."
.
.
Lúc Bách chở tôi về đến khu chung cư ở Nam Từ Liêm, Lê Anh Thư đã đứng sẵn ở dưới sảnh chờ rồi.
Trần Doãn Bách đỡ tôi ra ngoài, vừa nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác thê thảm của tôi, bà chị tôi ngay lập tức quắc mắt nhìn Trần Doãn Bách, lên giọng:
"Vũ Hà Trang bị làm sao đấy?"
Tôi vội vàng dùng kĩ năng diễn xuất thần sầu giải thích với Lê Anh Thư là do tôi bất cẩn bị ngã, sau đó bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc tới người bạn Trần Doãn Bách tốt bụng đã mang tôi tới bệnh viện và còn chở tôi về tận nhà. Lê Anh Thư bán tín bán nghi để Trần Doãn Bách bế tôi lên căn hộ trên tầng 10 của bà ấy, dùng ánh mắt nghi ngờ cực độ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi chơi với Lê Anh Thư bao nhiêu năm rồi còn thấy lạnh gáy, chẳng hiểu sao Trần Doãn Bách vẫn có thể tỏ ra điềm nhiên như không vậy.
Trần Doãn Bách đặt tôi lên ghế sô pha trên phòng khách nhà Lê Anh Thư, nó không về luôn mà nán lại dặn dò chị tôi một lúc lâu, nào là mấy tiếng phải bôi thuốc một lần, cần bôi những loại thuốc nào, kiêng ăn những gì... Đến lúc nó đi rồi, bà chị tôi còn phải cảm thán:
"Thằng này trông đéo khác gì mấy thằng trap boy mà tốt phết, mày biết chọn bạn trai đấy Vũ Hà Trang ạ."
"Không phải bạn trai của em đâu."
"Ừ, đéo tin."
"..."
---
Sáng hôm sau, Trần Doãn Bách qua nhà Lê Anh Thư đón tôi về Hạ Long. Tất nhiên tôi sẽ không từ chối ý tốt của nó, tôi đâu có ngu, chân cẳng thế này mà đi tàu thì chẳng khác nào tự đày đọa bản thân.
"Hôm qua mày mất ngủ à?" Trần Doãn Bách đưa cho tôi cốc Chocolate whip cream của Starbucks.
"Ừ..." Tôi từ chối nhận cốc Starbucks, mệt mỏi tựa vào cửa kính ô tô.
Thật đéo thể tin nổi Lê Minh Tuấn đem chuyện gặp được tôi trên Hà Nội kể cho Nguyễn Thế Duy, nó còn kể theo kiểu thêm mắm dặm muối, đến tai Nguyễn Thế Duy câu chuyện biến thành phiên bản "Vũ Hà Trang và Trần Doãn Bách đang đi chơi với nhau thì bị Lê Minh Tuấn bắt gặp". Nửa đêm hôm qua bạn Nguyễn Thế Duy gửi cho tôi đúng đoạn cap màn hình tin nhắn với Lê Minh Tuấn cùng lời nhắn "?". Ôi bạn yêu ơi tớ về giải thích ngay đây!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro