chap 59

"Tôi quay đầu nhìn nó, cứ tưởng mình nghe nhầm:

"Sao cơ?"

"Không có gì đâu."

Trần Doãn Bách chào tôi bằng nụ cười tốn gái thương hiệu. Nó vừa đứng dậy nhường lối cho tôi vừa tỏ ra quan tâm hỏi han:

"Chân của mày còn đau nữa không?"

"Khồng..." Tôi uể oải trả lời nó, để balo lên bàn.

"Sao mày chán đời thế nhỉ?" Trần Doãn Bách toe toét cười ngồi xuống cạnh tôi, giọng nói nghe vô tội cực kỳ "Tao không hề đến gần mày nhé, là do mày tự chạy đến chỗ tao mà."

"..." Chuyện xui rủi đâu ai muốn đâu huhu!!

Bàn của Trần Doãn Bách có 3 người, theo thứ tự từ trái qua phải là Trần Doãn Bách, Vũ Trung Hiếu và Hoàng Ánh Dương. Trường tôi không dùng ghế đơn mà dùng băng ghế dài, mỗi lớp có hai dãy bàn, một bàn ba người ngồi sẽ rộng, những bốn người lại thành chật. Cũng may cả ba đứa kia đều dễ tính, không đứa nào khó chịu với quyết định chuyển thêm tôi đến của thầy cả.

Khồng, phải là xui mới đúng, chúng nó mà thái độ ra mặt thì tôi đã có cớ để không phải ngồi đấy rồi.

Thành thật mà nói, chỗ ngồi mới khiến tôi bất an kinh khủng. Tôi không chỉ trầm cảm vì phải ngồi giữa nam vương Trần Doãn Bách và bạn trai quốc dân Vũ Trung Hiếu mà còn áp lực vì vô tình trở thành lỗ hổng visual của cái bàn này. Tất nhiên đây là do tôi cố tình khiến bản thân trở nên mờ nhạt khi ở trong trường, tôi cũng chẳng tự ti hay insecure gì đâu, nhưng cái bàn visual đỉnh cao này vẫn làm tôi thấy rén.

Ngày đầu tiên chuyển đến chỗ mới, tôi ôm cặp ngồi ngoan như cún, cả một buổi không dám nói câu nào.

Trong hội quyền lực, Vũ Trung Hiếu là thằng tôi có thiện cảm nhất. Nguyễn Thế Duy không kể cho tôi quá nhiều chuyện về hội cũ của nó, nó chỉ kể về Vũ Trung Hiếu đúng một lần nhưng khiến tôi ấn tượng mãi.

"Vũ Trung Hiếu rất hiếm khi tham gia vào mấy vụ đú đởn ăn chơi của Nguyễn Tuấn Đạt, nó chỉ góp mặt coi như điểm danh, đại khái tao chưa thấy cuộc vui nào vắng mặt nó. Thằng này chơi được, mặc dù nó không đơn giản nhưng cũng không xấu tính, mỗi tội nói chuyện nghe muốn đấm thôi."
Thế nhưng Vũ Trung Hiếu đang có người yêu, mà nguyên tắc để sống thọ đó là chủ động hạn chế giao tiếp với những thằng đã có chủ. Hoàng Ánh Dương thì ở xa tôi quá, còn Trần Doãn Bách, tôi chẳng có cái gì để nói với nó cả.

Cả ngày hôm đó, tôi im lặng đến mức Vũ Trung Hiếu ngạc nhiên ra mặt. Hình như Trần Doãn Bách đã rào trước với mấy thằng trong hội không được trêu tôi, bởi vì tôi thấy mấy lần Vũ Trung Hiếu có vẻ muốn nói gì đó với tôi nhưng cuối cùng nó lại thôi.

"Có gì nói đi." Tôi liếc nó, thở dài.

"Tao tưởng mày câm chứ." Vũ Trung Hiếu tròn mắt cảm thán, khóe môi nhếch lên "Ngồi bên kia thì nói rõ lắm, sao chuyển sang đây mày câm như hến thế? Sợ Trần Doãn Bách ăn thịt à?"

"..." Tao đổi ý rồi, mày vẫn nên đừng nói gì cả Vũ Trung Hiếu ạ.

"Tao thương Vũ Hà Trang còn không hết..." Trần Doãn Bách cười cười, chống cằm nghiêng đầu nhìn chúng tôi "Làm sao nỡ thịt."

"À."

"À."

Hoàng Ánh Dương và Vũ Trung Hiếu cùng vứt bút xuống bàn, bĩu môi liếc Trần Doãn Bách bằng ánh mắt cực kỳ đánh giá.

Tôi cũng bắt chước chúng nó vứt bút xuống bàn, ghét bỏ nói:

"Không ham."

Hoàng Ánh Dương và Vũ Trung Hiếu phá ra cười, Vũ Trung Hiếu còn cố tình nhại lại giọng tôi:

"Không ham." Vừa nói nó vừa đẩy vai Trần Doãn Bách, rõ là hớn hở "Mày bị Vũ Hà Trang chê rồi kìa Trần Doãn Bách."

"Ngại quá nha Trần Doãn Bách." Hoàng Ánh Dương vươn tay đập tay với tôi, cười tươi như hoa "Phải tao tao cũng thế."

Trần Doãn Bách cũng cười, nhưng nó cố tình tỏ ra tủi thân nằm bò ra bàn, nâng đôi mắt cún con lên nhìn tôi:

"Tao đau lòng quá Vũ Hà Trang..."

"Kệ mày." Tôi không thèm nhìn nó, cầm bút lên tiếp tục giải đề.

"Được đấy bro." Vũ Trung Hiếu toe toét cười lắc vai tôi "Bình thường tao chỉ thấy Trần Doãn Bách phũ với gái chứ chưa được thấy nó bị gái phũ bao giờ đâu."

"Không phải cảm ơn tao đâu." Tôi cười nhạt liếc Vũ Trung Hiếu, hích vai muốn đẩy tay nó ra.

Vũ Trung Hiếu biết ý thu tay lại, nó hơi nhướn mày, nụ cười trên khóe môi càng thêm sâu. Hoàng Ánh Dương cũng cười, nó vỗ vai Vũ Trung Hiếu, ánh mắt dừng ở chỗ Trần Doãn Bách:

"Tao nói có sai đâu, cho nên Trần Doãn Bách mới dính vl ra, mãi không dứt được."

Tôi thoáng nhìn Trần Doãn Bách, ngạc nhiên nhận ra nó chỉ cười khẽ, không hề tỏ thái độ gì với câu nói kia của Hoàng Ánh Dương cả. Nó đang ngầm thừa nhận ư?

---

Chỗ ngồi mới vui hơn tôi nghĩ, Vũ Trung Hiếu khá dễ nói chuyện và biết giữ khoảng cách, còn Hoàng Ánh Dương tuy ngồi hơi xa tôi một xíu nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều, chúng tôi vẫn có thể mặc kệ Vũ Trung Hiếu ngồi giữa và trêu chọc nhau như bình thường. Băn khoăn duy nhất của tôi đó là Trần Doãn Bách.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro