chap 61
Sau khi cân nhắc rất lâu, tôi nghĩ tôi nên xin lời khuyên từ Trần Doãn Minh. Mang tiếng là bạn thân nhưng tôi và Trần Doãn Minh lại chẳng biết tí gì chuyện của nhau cả. Nói ra thì có vẻ hơi khó tin nhưng cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa kể cho Trần Doãn Minh nghe series ân oán tình thù với Trần Doãn Bách và mối quan hệ giữa tôi với Nguyễn Thế Duy, mà nó cũng chẳng thèm hỏi tôi đầu đuôi ra sao.
Nếu nói tôi và nó không đủ thân thiết hay không đủ tin tưởng thì cũng không đúng lắm, căn bản là chúng tôi chẳng bao giờ tò mò chuyện của nhau cả, bao giờ một trong hai đứa thấy sẵn sàng thì sẽ tự động chia sẻ thôi.
Cơ mà dạo này hẹn Trần Doãn Minh hơi khó, từ lúc cô Nhung cho chuyển chỗ, Trần Doãn Minh bị chuyển đến ngồi giữa một đám con gái, ngày nào cũng có một đống gái bu xung quanh nó, bạn tôi đột nhiên bận rộn như người nổi tiếng ấy.
Cũng dễ hiểu thôi, Trần Doãn Minh vẫn đẹp trai dã man, đã thế nó lại còn cao, thơm, ăn mặc có gu, nói chuyện hợp với mấy đứa con gái và luôn khiến người ta thấy an toàn. Mà thằng này dễ như ph* ấy, từ ngày quen nhau tôi chưa thấy nó từ chối con nào bao giờ, nó có thể để yên cho gái ôm, thơm, nắm tay, thậm chí là ngồi lên đùi.
Tôi còn chưa nghĩ xem nên hỏi Trần Doãn Minh như thế nào thì đột nhiên một cơ hội to đùng bày ra trước mắt.
"Ra nhà vệ sinh với tao đi." Trần Doãn Minh từ trong lớp đi ra, nhìn thấy tôi đang đứng ngẩn người ở hành lang, thế là nó hỏi một câu cho có lệ rồi kéo tôi đi theo luôn.
"Hả? Nhưng mà tao không muốn đi vệ sinh..." Tôi để yên cho nó kéo, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tao cũng thế." Trần Doãn Minh bỏ tay tôi ra, cười "Nhưng tao cần vào lấy giấy."
"À..."
Trần Doãn Minh bị xoang theo mùa, cứ bao giờ đến mùa đông là nó bắt đầu xổ mũi kinh khủng, nhưng thay vì mang giấy ăn cao cấp từ nhà đi thì con chó này lại lựa chọn đến nhà vệ sinh nam trộm giấy.
Trường tôi mới bỏ 7 tỷ ra xây nhà vệ sinh, các cô lao công còn dọn dẹp 2 lần một ngày nên lúc nào cũng sạch sẽ, cuộn giấy vệ sinh to được để ở gian ngoài và ở trong hộp, cho nên học sinh trường tôi vẫn hay vào nhà vệ sinh lấy giấy cho nhiều mục đích khác nhau.
Cá nhân tôi cảm thấy lấy giấy như vậy không ổn lắm, nhưng tôi vừa ý kiến, Trần Doãn Minh gạt đi luôn: "Mỗi năm mày có biết mày trả bao nhiêu tiền cơ sở vật chất và dịch vụ cho cái trường này không? Đây là quyền lợi mày được hưởng, mày không dùng thì tiền vào túi tư bản thôi." Nó lại còn dùng cái giọng dạy dỗ của mẹ tôi mỗi khi tôi hỏi ngu nữa chứ, nghe uy tín đến mức tôi không dám mở mồm ra cãi.
Tôi đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh nam một lúc lâu mới thấy Trần Doãn Minh đi ra ngoài. Bọn tôi thong thả vòng qua mép sân bóng rổ để về lớp. Tôi đẩy Trần Doãn Minh ra ngoài, còn tôi đi ở góc trong, nó cao tận 1m8, dù bóng có bay qua chỗ chúng tôi thì bóng cũng sẽ trúng đầu nó trước.
Tôi rất muốn nhân cơ hội đi riêng với nhau kể cho nó nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng tôi không biết kể ra có phải là quyết định đúng đắn không. Và tôi lại bắt đầu do dự.
Chúng tôi đi gần hết sân bóng, đột nhiên Trần Doãn Minh đứng khựng lại, sau đó nó lùi lại hai bước. Tôi còn chưa kịp lý giải hành động kỳ lạ của nó thì—
"Bụp."
Có một vật thể bay không xác định đập thẳng vào đầu tôi. Tôi loạng choạng ngồi xuống đất, nước mắt sinh lý chảy ra vì đau, đầu óc choáng váng đến mức không thể định hình được chuyện gì vừa xảy ra.
Dư âm từ vụ va chạm kia khiến đầu tôi cứ mãi váng vất, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói xéo sắc của Trần Doãn Minh vang lên trên đỉnh đầu:
"Dm thằng nào ném bóng vào đầu Vũ Hà Trang đấy? Bước ra đây xem nào!"
Sau đó là giọng nói đầy lo lắng của Trần Doãn Bách từ xa vọng tới:
"Vũ Hà Trang có sao không?"
Trần Doãn Minh chợt cúi đầu xuống thì thầm với tôi:
"Thôi bỏ mẹ rồi, thằng này tao đéo chửi được, mày tự ăn vạ với nó đi nhé."
Nói xong nó nhét quả bóng rổ vào tay tôi, quay gót đi thẳng.
"..." Ơ kìa? Ơ bạn ơi?
Tôi muốn đứng dậy nhưng đầu vẫn còn choáng, vì vậy tôi đành ngồi im một chỗ, nâng mắt nhìn Trần Doãn Bách đang vội vã chạy tới.
"Vũ Hà Trang..."
Trần Doãn Bách đã đến trước mặt tôi, nó ngồi xổm xuống, một tay đỡ lấy vai tôi, một tay xoa nhẹ phần đầu vừa bị bóng đập vào của tôi, gương mặt đẹp trai rõ là sốt ruột:
"Có đau lắm không? Tao xin lỗi... Mày nói gì đi Vũ Hà Trang? Tao tên là gì?"
Tôi nghiêng đầu tránh khỏi bàn tay của nó, mím chặt môi, trừng mắt nhìn nó lên án. Quá đủ rồi, quá mệt rồi, mới mấy tuần trước vì cứu nó mà tôi xây xát khắp người, đến hôm nay lại bị nó ném bóng trúng đầu, vết thương cũ chưa lành vết thương mới đã đến, suýt nữa thì bay mẹ não ra ngoài luôn chứ ở đấy mà "Có đau lắm không?".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro