chap 62🤪

"Mày là ai?" Tôi lườm nó, nói xẵng "Tao không biết mày là ai cả!"

Trần Doãn Bách hơi ngẩn người, nó ngồi bệt hẳn xuống đất đối mặt với tôi, dùng hai tay ôm lấy má tôi, khúc khích cười:

"Quên tao thật à? Mày chắc chưa?"

"Chắc!"

"Vậy để anh nhắc cho em nhớ..." Trần Doãn Bách cong môi, nhéo nhẹ chóp mũi tôi :

"Anh là người yêu của em đấy."

"...Trần Doãn Bách, mày có bình thường không đấy?"

Rốt cuộc thì tôi hay nó mới là đứa bị bóng đập vào đầu vậy?

"Chứng tỏ mày vẫn chưa quên tao đúng không?" Trần Doãn Bách hài lòng cười bỏ tay ra khỏi mặt tôi. Nó giúp tôi chỉnh lại tóc, giọng nói dịu dàng như đang dỗ con nít:

"Tao không cố ý đâu, đừng giận tao nhé... Hay mày cầm bóng ném lại vào đầu tao được không?"

Tôi nghiêng đầu, vươn tay túm lấy cổ tay nó đẩy nhẹ ra, bất lực lắc đầu:

"Không cần, mày chỉ cần tránh xa tao để đảm bảo an toàn tính mạng của tao là được."

Trần Doãn Bách đang định nói gì đó thì Vũ Trung Hiếu từ sân bóng chạy đến chỗ chúng tôi, nó khom người chống tay xuống gối, nhìn tôi một cách quan ngại:

"Mày có ổn không Vũ Hà Trang? Mày có biết tao là ai không? Đọc tao nghe công thức từ trường của dòng điện trong khung dây tròn xem nào?"

Tôi hoang mang ngẩng đầu nhìn Hiếu, tự hỏi tôi hay nó mới là đứa không ổn ở đây.

Có lẽ do vẻ mặt của tôi trông quá ngu, Vũ Trung Hiếu thở dài vỗ vai Trần Doãn Bách, lắc đầu:

"Chết mày rồi, bóng bay thẳng vào đầu như này khéo Vũ Hà Trang bị ngu luôn đấy, lo mà chịu trách nhiệm với cuộc đời con gái nhà người ta đi."

Ai đến lôi thằng dở người này đi ra chỗ khác hộ tôi với!!

Tôi bực mình kéo áo Trần Doãn Bách, nhét quả bóng vào tay nó:

"Mày ném bóng vào đầu Vũ Trung Hiếu cho tao."

Trần Doãn Bách bật cười, Vũ Trung Hiếu còn cười tươi hơn cả Trần Doãn Bách, nó ngồi xuống bên cạnh Bách, đưa mắt nhìn tôi:

"Anh Trần Doãn Bách thương tao lắm, còn lâu mới nghe lời mày..." Giờ thì cả người Vũ Trung Hiếu dính sát vào người Trần Doãn Bách, nó tựa hẳn đầu vào vai Trần Doãn Bách, cười toe toét "Anh nhỉ?"

"À thế à?"

Bất chợt một giọng nữ cao vang lên ngay trên đầu chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy Đặng Bảo Ngọc đang híp mắt nhìn Vũ Trung Hiếu, tay cầm điện thoại giơ lên chụp ảnh.

"Ối vợ ơi!!!" Vũ Trung Hiếu vội bỏ tay ra khỏi người Trần Doãn Bách, đứng bật dậy "Em nghe anh giải thích!! Chuyện không phải như em nghĩ đâu— "

"Ra ôm anh Trần Doãn Bách của mày ấy." Đặng Bảo Ngọc tủm tỉm cười, lùi lại phía sau hai bước.

"Tao chê." Trần Doãn Bách nhếch môi cười, tiện tay ném quả bóng rổ cho Phạm Đức Anh đang đứng trong sân.

"Kệ mày." Vũ Trung Hiếu lườm Trần Doãn Bách, nhào đến muốn ôm Đặng Bảo Ngọc "Vợ iu không chê anh là được... Ối em đi đâu thế? Chờ anh với!!"

Vũ Trung Hiếu vội đuổi theo Đặng Bảo Ngọc, bây giờ chỉ còn tôi và Trần Doãn Bách ngồi ở rìa sân bóng rổ.

Trần Doãn Bách chống tay ngồi dậy, một chân nó hơi quỳ xuống, vươn tay đỡ tôi:

"Để tao đưa mày xuống phòng y tế."

"Không cần..." Tôi khẽ lắc đầu, đẩy nhẹ tay Trần Doãn Bách ra. Đầu tôi đã bớt choáng, nhưng chân lại bị tê do ngồi quá lâu, nếu để Trần Doãn Bách phát hiện ra nó chắc chắn sẽ bế tôi thẳng qua sân trường gần 1000 con người để đi đến phòng y tế. Có cái gì mà nó không dám làm đâu cơ chứ.

"Thế mình về lớp nhé?" Trần Doãn Bách giữ lấy tay tôi, tay kia đưa lên xoa nhẹ phần đầu vừa bị bóng đập vào, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn. Nó đang dỗ trẻ con đấy à?

Tôi bất lực nâng mắt nhìn nó:

"Hôm nay nắng đẹp, tao thích ngồi đây ngắm trời mây hoa lá thêm một lúc nữa, mày cứ kệ tao, ra kia chơi bóng rổ tiếp đi."

Trần Doãn Bách cười khẽ, thản nhiên nói:

"Tao ngồi đây ngắm với mày."

"..." Không cần đâu, cảm ơn.

Tôi còn chưa nghĩ ra cách đuổi Trần Doãn Bách đi thì chợt trông thấy Trần Doãn Minh từ phía xa chạy đến. Quào, tự dưng lương tâm của bạn tôi trỗi dậy à?

"Mày với Trần Doãn Bách ngồi đây làm gì thế Vũ Hà Trang?" Trần Doãn Minh dừng lại ở trước mặt tôi, nó cố tỉnh tỏ ra ngây thơ liếc qua liếc lại giữa tôi và Trần Doãn Bách, chống hai tay lên hông "Tao tìm mày nãy giờ đấy!"

Con chó này định bày trò gì vậy?

Không đợi chúng tôi phản ứng lại, Trần Doãn Minh cúi xuống kéo tay tôi đứng dậy, nó ôm ngang hông nâng tôi lên như thể nâng bao tải, gấp gáp nói:

"Cô Nhung tìm mày có việc, liên quan đến sổ đầu bài." Sau đó nó quay đầu nói với Trần Doãn Bách "Bọn tao đi trước nhé, cô đang đợi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro