chap 63
Nói xong nó xách tôi đi thẳng, không thèm ngó xem phản ứng của Trần Doãn Bách phía sau.
Đến khi chúng tôi đi ra khỏi khu sân bóng, Trần Doãn Minh mới thả tôi xuống đất. Trước khi nó kịp mở miệng nói gì đó, tôi nhanh chóng phủ đầu trước:
"Sao? Tưởng mày bỏ tao rồi? Bảo tao tự ăn vạ với Trần Doãn Bách cơ mà?"
"Thì bố mày quay lại rồi còn gì? Mày còn muốn gì nữa?" Trần Doãn Minh thở hắt ra, mất kiên nhẫn lườm tôi.
"Thế tại ai mà tao bị bóng đập trúng đầu?" Tôi xụ mặt liếc nó, lên án "Mày nhìn thấy quả bóng bay về phía mình rồi mà đéo lôi tao lùi theo, mày chỉ biết nghĩ cho một mình mày thôi."
Trần Doãn Minh bắt đầu đuối lí, nó vỗ vai tôi, cười gượng:
"Tao quên mất mày đi bên cạnh tao."
"Từ giờ đừng gọi nhau hai tiếng bạn bè nữa." Tôi tỏ ra giận dỗi, hất tay nó ra.
"Thôi, ai chả có lúc sai lầm..."
"Ừ đã sai lại còn mang con bỏ chợ, vứt tao một mình ngồi giữa sân bóng, tao không chơi với mày nữa."
"Nào... mày biết thừa bố mày sợ Trần Doãn Bách vãi l còn gì." Trần Doãn Minh ôm lấy vai tôi, giọng điệu thương lượng "Một cốc Highlands được không?"
Tôi bĩu môi liếc nó:
"Mày tưởng một cốc nước có thể mua chuộc được tao à? Mày tưởng tao dễ dãi à?"
Trần Doãn Minh cong môi, nhướn mày nhìn tôi.
Tôi ngẩn người nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp của nó, thiếu nghị lực nói nốt:
"Hai cốc thì được."
"OK." Minh toe toét cười, kéo tay tôi về lớp.
---
Sau kha khá sự kiện và tai nạn, tất nhiên Trần Doãn Bách có thừa lý do để suốt ngày bám dính lấy tôi và làm những trò khiến tôi phải lụy nó. Điều đáng quan ngại đó là tôi không hề thấy khó chịu với sự có mặt của nó, rõ ràng tôi nên ghét nó và thấy phiền vcl chứ không phải càng lúc càng thân thiết với nó như thế này.
Không biết Trần Doãn Bách có chơi bùa chơi ngải gì không, chứ người bình thường làm sao có siêu năng lực đấy được.
Nguyễn Thế Duy bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt của người cha trông thấy đứa con gái cố chấp đâm đầu vào một thằng tồi vcl dù gia đình đã hết lời khuyên ngăn. Đến bây giờ mỗi khi thấy Trần Doãn Bách làm trò mèo gì đấy với tôi, nó còn chẳng thèm nhấc mí mắt, coi như không thấy luôn.
Tôi thấy vô cùng lo lắng về tình bạn bất ổn giữa tôi và Nguyễn Thế Duy, mặc dù nó vẫn đối xử với tôi như bình thường, thế nhưng tôi nhận ra được càng lúc chúng tôi càng có khoảng cách với nhau.
Tôi biết mình cần phải làm gì đó, nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Tất cả mọi thứ cứ rối tung hết cả lên, tôi như thể bị đủ thứ cảm xúc và các mối quan hệ nhấn chìm, mà tôi thì chẳng thể làm được gì cả. Tại sao cuộc sống cứ phải phức tạp như vậy nhỉ? Tại sao càng lớn mọi người lại càng trở nên kì cục và khó hiểu đến thế?
Có lẽ khi lớn lên, đỉnh đầu chúng ta sẽ gần với bầu trời hơn một chút, những gánh nặng mà chúng ta phải mang cũng dần nhiều lên. Tôi đã qua cái thời chỉ cần lo lắng xem bữa tối mẹ nấu món gì ngon, hôm nay cô giáo giao nhiều bài tập không, ti-vi chiếu những phim gì... Tôi không còn cái quyền được sống vô tư như ngày bé nữa rồi.
Tôi cảm thấy suy nghĩ về tương lai, về trường đại học, về ngành học, cơ hội nghề nghiệp... là quá đủ mệt não rồi, đã thế tôi lại còn bị vướng vào một đống rắc rối khác nhau, và tôi thì quá nhỏ bé và bất lực để kiểm soát được hết mọi thứ. Thi thoảng tôi hay nghĩ, nếu như mọi người có thể sống đơn giản và thẳng thắn với nhau thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu.
Hoặc cũng có lẽ do tôi quá nhạy cảm, bởi vì lúc thực sự cần, người đầu tiên Nguyễn Thế Duy tìm đến vẫn là tôi. Ví dụ như lần này.
Gần 10h tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Nguyễn Thế Duy, vỏn vẹn mấy chữ:
[5" nữa t qua nhà m]
Ơ cái gì đấy?
[?]
[m qua nhà t làm gì?]
[alo]
[???]
Tôi nhắn liên tiếp mấy tin liền, nhưng nó không seen cũng không rep, đúng 5 phút sau nó mới nhắn lại:
[xuống mở cửa cho t]
???
Đây có phải là một trò đùa không vậy?
Tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ lông lật đật chạy xuống nhà, tự nhủ nếu Nguyễn Thế Duy dám chơi đểu tôi thì tôi sẽ sang tận nhà đập nó.
Dù Nguyễn Thế Duy đã thông báo trước, thế nhưng thực sự nhìn thấy nó xuất hiện trước nhà vào giờ này vẫn khiến tôi có hơi bất ngờ.
"Mày đến làm gì..." Tôi đứng lùi lại một chút nhường lối cho nó, ngay lập tức nhận ra điều bất thường "Mày mới đi đánh nhau về à?"
"Tao ngồi nhờ nhà mày một lúc nhé?" Thế Duy cố tình không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi không nói gì, dợm bước đứng chặn lại trước mặt nó, kiễng chân kéo khẩu trang trên mặt nó xuống. Nguyễn Thế Duy không ngăn tôi lại, nó rũ mắt, để yên cho tôi muốn làm gì thì làm.
"Con chó nào đánh mày?" Tôi mím môi nhìn chằm chằm vào vết máu khô trên khóe môi của nó, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
"Vũ Hà Trang! Nhà mình có khách à con?"
Mẹ tôi bất chợt lên tiếng, sau đó là tiếng mở cửa lách cách vang lên trên tầng.
"Không ạ, tại Mew đấy mẹ ạ." Tôi nói to, dùng chân đẩy đẩy con Husky béo như lợn đang điên cuồng cào thảm phòng khách.
Đợi đến khi trên tầng không còn tiếng động gì nữa, tôi mới kéo tay Nguyễn Thế Duy xuống bếp lấy hộp đựng đồ sơ cứu, sau đó lôi nó lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro