chap 64
Tôi ấn nó ngồi xuống sofa, còn tôi ngồi trên cái ghế nhỏ đối diện với nó, tỏ ra thật nghiêm túc:
"Giờ kể cho tao nghe được chưa?"
Thấy vẻ mặt kháng cự của nó, tôi bổ sung thêm:
"Không kể tao đuổi mày ra ngoài đường."
"Tao đánh nhau với mấy thằng bên dân lập." Nguyễn Thế Duy khẽ thở dài "Cũng không phải mâu thuẫn gì to tát đâu, chỉ va chạm một chút thôi, chẳng qua tao sợ về nhà giờ này mẹ tao phát hiện ra lại lo nên tao mới qua nhà mày ngồi nhờ, tầm 11h mẹ tao ngủ rồi tao mới về được."
"Sao mày lại đánh nhau với chúng nó?" Tôi kéo ghế lại gần nó, mở lọ dung dịch khử trùng ra.
Nguyễn Thế Duy chợt im lặng. Hình như nó đang cân nhắc có nên nói cho tôi biết hay không.
"Khó nói thế cơ à?" Tôi nhướn mày, thấm dung dịch vệ sinh ra bông, nửa đùa nửa thật "Đừng bảo mày đánh nhau vì gái nhé?"
"Cũng không sai."
"Hả?" Tôi vội ngẩng đầu lên, ngạc nhiên đến mức suýt thì đổ hết lọ cồn loãng ra bàn "Cái gì cơ? Mày nói lại đi?"
"Mày nhớ bạn ngồi cùng bàn hồi trước với mình không?" Nguyễn Thế Duy đưa tay vò rối tóc, hơi nhăn mày "Cái bạn nữ im im, cả ngày không thấy nói tiếng nào ấy..."
"Nguyễn Huyền Chi á?" Vãi l học với nhau đến năm thứ hai mà con chó này vẫn chưa thuộc hết tên bạn cùng lớp, mà người ta còn ngồi với nó cả tháng trời nữa chứ.
Nhưng từ từ đã, tại sao Nguyễn Huyền Chi lại xuất hiện trong cuộc hội thoại này?
"Tối nay tao có việc đi qua đường Trần Quốc Toản thì thấy bạn ấy bị mấy thằng dân lập trêu." Nguyễn Thế Duy giải thích "Tất nhiên thấy thế tao phải dừng lại giúp, mà mấy thằng trường dân ngứa đòn vl, sau đó thì như mày thấy đấy..."
Nó nhún vai, với tay lấy cốc nước để trên bàn, vẻ mặt rõ là vô tội.
"Thôi mày với Nguyễn Huyền Chi không sao là tốt rồi." Tôi gật đầu, cầm miếng bông lau nhẹ mấy vết bầm trên mặt nó. Nguyễn Thế Duy từng học võ, nhìn qua là tôi biết nó chỉ bị thương ngoài da, chứ nếu nghiêm trọng thật thì nó đã chẳng nhàn nhã xuất hiện ở nhà tôi như thế này.
"Sau đấy tao đưa bạn Nguyễn Huyền Chi về nhà..." Nguyễn Thế Duy hít sâu một hơi, hình như tôi vừa lỡ tay đụng phải vết rách trên khóe môi nó "Rồi tao sang nhà mày luôn."
Tôi bật cười, xoa đầu nó:
"Ngoan."
Nguyễn Thế Duy nhăn mặt né khỏi tay tôi, tỏ ra ghét bỏ cực kỳ:
"Ngoan cc. Kinh vãi l."
"Mày ra ngoài đường." Tôi tỏ ra giận dỗi đặt đồ trên tay xuống, nhưng trong lòng lại âm thầm vui vẻ. Tôi cứ mãi lo Nguyễn Thế Duy có khoảng cách với tôi, hiện tại nhìn nó tự nhiên xuất hiện và chửi tôi không kiêng nể gì thế này, tôi thấy nhẹ lòng hẳn.
"Tao không đi đấy, đuổi bố mày hộ cái?" Nguyễn Thế Duy ngả người vào thành ghế, cười đểu "Chỉ có Trần Doãn Bách mới chịu khó chiều mày như chiều vong thôi, bố mày thì chịu."
"Mày tin tao hét lên là mẹ tao sẽ chạy sang đây không?" Tôi khinh bỉ liếc nó "Mẹ tao thấy mày bầm dập thế này chắc chắn 1 phút sau cô Hường sẽ biết mày đi đánh nhau."
"Tao xin lỗi." Nguyễn Thế Duy xụ mặt nhìn tôi "Được chưa?"
"Ngoan." Tôi hài lòng nhìn khuôn mặt cọc vl nhưng không thể làm được gì của Nguyễn Thế Duy, lấy thuốc mỡ giúp nó bôi lên vết thương.
Xử lý xong khuôn mặt đẹp trai của Nguyễn Thế Duy, tôi bắt đầu suy nghĩ đến vết thương trên người nó. Đi đánh nhau mà người không bầm tím chỗ nào thì hơi kỳ, nhưng bảo nó cởi áo ra còn kỳ hơn.
Nghĩ lại thì, thực ra có phải tôi chưa thấy nó cởi trần bao giờ đâu, chơi với nhau gần hai thập kỷ rồi còn ngại ngùng cái mẹ gì cơ chứ.
Thế là tôi hỏi nó:
"Mày muốn tự cởi áo hay để tao cởi?"
Nguyễn Thế Duy im lặng đưa mắt nhìn tôi. Tôi nhìn lại nó, nhướn mày chờ đợi. Chừng nửa phút trôi qua, cuối cùng Nguyễn Thế Duy là người thỏa hiệp trước.
"Tao tự cởi." Nó thở dài, thong thả cởi chiếc hoodie vứt xuống ghế.
Tôi lặng lẽ quét mắt khắp người nó, không thể không chậc lưỡi một cái. Dáng ngon thế này bảo sao lần nào lên sân khấu cũng bị các em phía dưới bắt cởi đồ.
"Làm sao?" Nguyễn Thế Duy uể oải tựa vào ghế, nâng cằm hỏi tôi.
Tôi nhún vai, ném tuýp thuốc mỡ cho nó:
"Mày tự bôi mấy vết bầm phía trước, quay người lại để tao bôi thuốc phía sau lưng cho."
Nguyễn Thế Duy nhận lấy tuýp thuốc, hiếm khi nói được một câu tử tế:
"Cảm ơn mày."
"Không dám."
"Mày có cái gì mà không dám." Nguyễn Thế Duy bật cười, quay người lại để tôi nhìn rõ mấy vết bầm trên lưng nó.
"Nhiều chứ." Tôi nhún vai, dùng khăn thấm nước muối giúp nó lau sạch vết thương "Tao hèn mà."
"Mày không hèn, mày chỉ sợ khiến người ta tổn thương thôi." Nguyễn Thế Duy buông một câu nhẹ bẫng "Đôi khi mày hiểu chuyện một cách đáng ghét."
Tôi im lặng. Nó nói đúng thật, đúng đến mức tôi chẳng biết phản bác thế nào.
"Tao không trách mày chuyện mày thân thiết với Trần Doãn Bách, mày không phải lo." Nguyễn Thế Duy bình thản nói tiếp "Mâu thuẫn giữa tao với thằng Bách chẳng liên quan gì đến mày hết, tất cả những chuyện tao làm đều là quyết định cá nhân của tao, mày có xui tao làm đéo đâu mà phải nghĩ ngợi. Hơn nữa Trần Doãn Bách dính mày như thế, trò gì nó cũng dám làm, mày tránh thế đéo nào được."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro