chap 65

Tôi lặng người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nó, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh. Tôi cứ nghĩ tôi đã giấu kỹ lắm, thế mà cái gì Nguyễn Thế Duy cũng nhìn ra.

"Nhưng mà..."

"Chuyện của tao mày không thể can thiệp, mà chuyện của mày tao cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn." Nguyễn Thế Duy ngắt lời tôi "Tất cả những gì tao có thể làm là bảo vệ mày và cho mày lời khuyên, còn quyết định thế nào là ở mày, tao tôn trọng mày."

Sau cuộc nói chuyện với Nguyễn Thế Duy tối hôm đó, tôi có cảm giác như thể đã bỏ được một tảng đá lớn đè nặng trên vai. Với tôi, Duy giống như gia đình hơn là một người bạn, bởi vậy thái độ của nó có ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng và quyết định của tôi. Tất nhiên tôi không thực sự nghĩ tôi sẽ có cái gì đó với Trần Doãn Bách thật, nhưng sự ủng hộ tuyệt đối của Nguyễn Thế Duy khiến tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Dạo gần đây, tôi bắt đầu để ý thấy Nguyễn Huyền Chi rất cố gắng chủ động đối tốt với Nguyễn Thế Duy. Tại sao tôi phải dùng từ "cố gắng", bởi vì lần nào Nguyễn Huyền Chi nói chuyện với Nguyễn Thế Duy trông cũng vô cùng vất vả, như thể con bé vừa phải dùng toàn bộ sức lực và dũng khí trong cuộc đời vậy. Tôi không hiểu sao Nguyễn Huyền Chi lại sợ Nguyễn Thế Duy như vậy, cơ mà tôi thấy mỗi khi Nguyễn Huyền Chi nói chuyện với Nguyễn Thế Duy trông đáng yêu kinh khủng. Ý tôi là, bình thường Nguyễn Huyền Chi đã đáng yêu rồi, nhưng lúc con bé mím môi, hai tay vô thức nắm lấy vạt áo, cả người cứng lại vì căng thẳng lúc ở trước mặt Nguyễn Thế Duy còn đáng yêu gấp nhiều lần luôn.

Bình thường Nguyễn Thế Duy tránh gái như yêu quái, thế mà nó lại kiên nhẫn một cách kỳ lạ với Nguyễn Huyền Chi. Cũng không hẳn là kiên nhẫn hay dịu dàng hơn, chỉ là lúc nói chuyện với Nguyễn Huyền Chi, Nguyễn Thế Duy không bày ra khuôn mặt khó ở vcl như mọi khi, lời nói cũng văn minh, lịch sự và phù hợp với môi trường sư phạm hơn. Mỗi lần thấy hai đứa chúng nó là tôi lại thấy bất thường. Dm đẹp đôi một cách bất thường.

Tôi còn chưa kịp trêu Nguyễn Thế Duy thì nó đã tìm tôi than thở:

"Tao sợ Nguyễn Huyền Chi vãi l."

"Hả? Sợ cái gì?" Người ta không sợ nó thì thôi chứ nó cũng biết sợ à?

"Kiểu..." Nguyễn Thế Duy nhăn mặt "Tao sợ con gái mong manh dễ vỡ như Nguyễn Huyền Chi lắm, tao sợ tao to tiếng một câu bạn ấy khóc cmn luôn."

Tôi im lặng nhìn nó, chừng vài giây sau, rốt cuộc tôi vẫn nhịn không được phá ra cười, cười đến mức nước mắt chảy ra vẫn không dừng được.

"Cười đéo gì?" Nguyễn Thế Duy khoanh tay trước ngực, lông mày nhíu chặt "Bố mày nghiêm túc đấy."

"Thì tao vẫn nghiêm túc mà... ha ha...." Tôi đã cố nhịn cười nhưng không thành công "Dm buồn cười vãi... tao cứ tưởng mày chẳng bao giờ quan tâm con gái nghĩ gì chứ?"

"Tao biết mày hiểu ý tao mà." Nguyễn Thế Duy kéo tôi ngồi thẳng dậy, nó mặc kệ sự cợt nhả của tôi, nghiêm túc giải thích "Nguyễn Huyền Chi nhát với hướng nội vl, tao chỉ cần thể hiện thái độ một chút thôi là bạn ấy sẵn sàng thu mình vào vỏ bọc, thậm chí không bao giờ dám chủ động hay mở lòng nữa, kiểu vậy."

Nguyễn Thế Duy nói không sai, Nguyễn Huyền Chi rất có khả năng sẽ trở nên như vậy nếu nó bộc lộ cảm xúc tiêu cực ra mặt hay nói nặng lời. Kiểu người như Nguyễn Huyền Chi quả thật khiến người ta vô thức quan tâm, không nỡ tổn thương dù chỉ một chút. Một thằng tính cách nóng nảy, tự cao, bất cần như Nguyễn Thế Duy mà dính phải Nguyễn Huyền Chi thì bối rối cũng dễ hiểu.

"Có sao đâu." Tôi an ủi nó "Nguyễn Huyền Chi thấy biết ơn vì mày giúp bạn ấy mà, mày vui vẻ đón nhận là được, cứ cư xử hòa nhã lịch sự như bình thường thôi."

"Nếu thế thì đã đơn giản." Nguyễn Thế Duy thở dài, bực bội vò rối tóc "Tao cứ cảm giác bạn ấy có ý với tao, mày không ngồi chỗ đấy nên chắc mày không để ý, nhưng mà cái kiểu Nguyễn Huyền Chi nhìn tao... nó cứ kiểu đéo gì ấy..."

Lần này thì tôi không cười nó, bởi vì tôi biết rất có khả năng nó nói đúng. Bình thường Nguyễn Thế Duy lúc nào cũng mang vẻ mặt "I don't give a f*ck", nhưng nó là người cực kỳ nhạy cảm và tinh tế, cái gì nó cũng nhận ra hết, chẳng qua nó có lựa chọn nói ra hay không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro