chap 66

"Nếu Nguyễn Huyền Chi thích mày thật thì mày định làm gì?"

"Tao không biết..." Nguyễn Thế Duy lại tiếp tục thở dài "Kiểu người như Nguyễn Huyền Chi thì chắc chẳng dám tỏ tình đâu, nhưng bảo tao giả ngu nhận sự quan tâm của người ta thì tao đéo làm được."

Nếu Nguyễn Thế Duy thích Nguyễn Huyền Chi thì tôi sẽ hết lòng ủng hộ, nhưng tôi biết rõ gu của Nguyễn Thế Duy không phải kiểu con gái ngoan hiền như Nguyễn Huyền Chi, hơn nữa từ sau khi chia tay Đào Minh Anh, có vẻ nó chẳng còn tí hứng thú yêu đương nào cả. Ôi khổ thân em bé Nguyễn Huyền Chi của tôi, thích ai không thích lại đi thích cái thằng này, ngoại trừ đẹp trai, nhà giàu, học khá, dáng ngon, nhiều tài lẻ thì nó có cái mẹ gì cơ chứ.

"Cũng chưa chắc Nguyễn Huyền Chi thích tao mà." Nguyễn Thế Duy chậc lưỡi, nói tiếp "Có thể tao nghĩ nhiều rồi."

"Cũng có thể." Nói thì nói thế chứ tôi nghĩ phải đến 99% Nguyễn Huyền Chi thích Nguyễn Thế Duy thật.

---

Cuối tháng 12 trường tôi tổ chức hội nhảy aerobics, toàn bộ khối 10 và 11 bắt buộc tham gia. Mỗi lớp phải tự biên đạo một bài nhảy 3-5 phút, trường sẽ mời ban giám khảo là các giáo viên dạy nhảy có chuyên môn chấm điểm và chọn ra 9 lớp để tiếp tục thi đấu vào cuối tháng 3 năm sau.

Năm nay tôi không tham gia nhảy được do vướng lịch thi IELTS, nhưng tôi đã đóng góp bằng cách nhờ mẹ tìm giáo viên biên đạo động tác cho lớp. Mẹ tôi mở trung tâm dạy múa, thế là mẹ giới thiệu cho lớp giáo viên của trung tâm mẹ luôn.

Bây giờ đã là đầu tháng 12, cho nên các lớp bắt đầu tập luyện cực kỳ gấp rút, lần nào đến tiết thể dục lớp trưởng lớp tôi cũng xin cô cho tập nhảy. Theo lý thuyết thì tôi có thể ở trong lớp, cơ mà tôi quyết định cầm quyển
Cambridge 20 ra sân trường ngồi xem các bạn nhảy và cổ vũ tinh thần cho các bạn. Ngồi bên cạnh tôi còn có Vũ Trung Hiếu vừa mới bị tai nạn hôm trước nên phải out đội hình.

"Mày mang sách IELTS ra đây rồi có học được tí nào không?" Vũ Trung Hiếu dòm tôi và quyển Cambridge 20 của tôi bằng ánh mắt cực kỳ phán xét.

"Không." Tôi liếc nó "Tao mang ra đây làm màu cho chúng mày áp lực thôi."

"..."

Nhìn Vũ Trung Hiếu bị tôi làm cho nghẹn họng, tâm trạng tôi tốt lên một cách kỳ lạ.

Tôi thôi không trêu nó nữa, tập trung nhìn mọi người tập phần kết của bài nhảy. Lớp tôi định xếp tháp để kết màn, lúc đầu My là người đứng ở đỉnh tháp, đơn giản vì nó cao, xinh, da trắng, vừa nhìn đã thấy sáng sân khấu. Không hiểu ăn ở thế nào mà tuần trước Trần Huyền My bị chị lớp trên ngáng chân, sau đó nó bị trẹo chân, thế là cả lớp phải tìm người khác lên thay.
Đôi mắt tia gái tinh tường của Mai Minh Kiên đã phát hiện ra ngay ứng viên tiềm năng Nguyễn Huyền Chi. Chi cao, da trắng, dễ thương cực, mỗi tội con bé trầm tính quá nên chẳng thằng nào để ý hay trêu chọc, thậm chí con gái trong lớp cũng ít chú ý đến nó. Mặc dù Nguyễn Huyền Chi không thích việc bị đứng ở cái vị trí vừa nguy hiểm vừa nổi bật kia, cơ mà con bé hiền quá, Mai Minh Kiên mới nói có mấy câu nó đã miễn cưỡng gật đầu.

Điều thú vị đó là trong những thằng đứng dưới đỡ Nguyễn Huyền Chi có người bạn Nguyễn Thế Duy của tôi. Có một lần Vũ Minh Phương đứng gần chỗ Nguyễn Thế Duy với Nguyễn Huyền Chi lúc tập, cả buổi hôm đấy nó với Mạc Lan Thảo cứ đứng cười như hai con dở, mãi đến lúc được nghỉ tập nó mới chạy ra kể với tôi:

"Mày biết gì không?" Vũ Minh Phương cười như chưa bao giờ được cười, đập bộp bộp vào tay tôi "Ôi đỉnh vãi!! Mày phải nghe được cái đoạn đấy cơ!"

"Y như phim thần tượng ấy!" Mạc Lan Thảo lắc lắc hai vai tôi, cười toe toét "Thề nghe xong tao đổ cmn luôn!"

"Thế chúng mày có nói không?" Tôi lườm chúng nó, 3 phần bất lực 7 phần bất mãn.

"Đây đây." Mạc Lan Thảo bỏ tay ra khỏi người tôi, cố nhịn cười nói với Vũ Minh Phương "Tao là Nguyễn Thế Duy mày là Nguyễn Huyền Chi nhá, diễn đi!"

Vũ Minh Phương trèo lên ghế, hai chân run run, bắt đầu diễn sâu:

"A... cao quá... tớ ngã mất... hic..."

Sau đó Mạc Lan Thảo từ phía sau đỡ lấy chân của Vũ Minh Phương, tay kia đưa lên cao để Vũ Minh Phương nắm chặt, cố tình ép giọng trầm xuống:

"Đừng nhìn xuống đất, cố đứng vững."

"Tớ... a... tớ sợ lắm..."

"Đừng sợ, ngã thì tôi đỡ cậu."

"Aaaa!!!!!" Vũ Minh Phương quay lại lắc vai Mạc Lan Thảo "Dm đỉnh vãi mày ơi!!!!"

Tôi cũng hét:

"Thật á!!! Đỉnh vãi!!!"

Ai dạy Nguyễn Thế Duy cái lời thoại tổng tài bá đạo kia vậy!!! Đỉnh quá bạn ơi!!

"Xong rồi lúc đấy nhá, Nguyễn Huyền Chi đỏ bừng mặt luôn cơ!" Vũ Minh Phương túm tay tôi, hai mắt phát sáng "Còn idol Nguyễn Thế Duy mặt tỉnh bơ, y như nam chính phim thanh xuân vườn trường ý!"

"Tao mà là Nguyễn Huyền Chi tao cũng đổ." Mạc Lan Thảo lắc đầu cười "Trừ khi đéo thích con trai, không thì làm gì có con nào đỡ được."

"Công nhận." Tôi gật gù.

Chơi với nhau bao nhiêu năm nhưng thi thoảng tôi vẫn thấy Nguyễn Thế Duy cuốn vl là biết bình thường nó hút gái cỡ nào rồi. Nó không muốn thì thôi, chứ nó đã muốn thì làm gì có con nào không đổ. Tất nhiên không phải Nguyễn Thế Duy cố tình tán tỉnh Nguyễn Huyền Chi, tôi biết nó chỉ vô thức nhẹ nhàng hơn với Nguyễn Huyền Chi vì sợ dọa con bé, nhưng hành động của nó thực sự rất dễ khiến con gái người ta hiểu lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro