chap 7

Trần Doãn Bách luôn là người làm chủ trong mọi tình huống, tuy vậy, nó biết cách khiến người ta không hề cảm thấy bị kiểm soát hay áp đảo, đó chính là điều mà không phải ai cũng có thể làm. Kỳ thực, dù đã biết rõ chiêu trò của nó, tôi vẫn chẳng thể nào thấy khó chịu với nó được.

Nhưng mà tôi vẫn nhận ra được cái gì đó không thật, và tôi không thích điều đó.

Tôi cười nhạt, từ chối cho ý kiến về câu nói của nó. Sau hôm nay tôi sẽ không dính dáng gì đến nó nữa, cho nên không việc gì phải tỏ thái độ cả, cứ hùa theo nó là được.

Trần Doãn Bách có vẻ hơi ngạc nhiên trước phản ứng của tôi.

"Mày không tin à?" Nó nghiêng đầu hỏi tôi.

"Tin chứ." Tôi trả lời ngay lập tức.

Hình như Trần Doãn Bách nhận ra được thái độ qua loa của tôi, nó gõ nhẹ vào mũ bảo hiểm của tôi, giọng nói còn có vẻ trách móc:

"Mày trả lời lấy lệ quá đó."

"Tao rất rất rất tin mày. Nghe chân thành hơn chưa?"

Trần Doãn Bách phì cười, nó nói một câu không đầu không đuôi:

"Mày kỳ lạ thật đấy."

"Ồ, tao cảm ơn." Tôi sẽ coi đấy như một lời khen.

"Tao cứ nghĩ mày sẽ mắng tao hay giải thích gì đó chứ?" Trần Doãn Bách vẫn tiếp tục nghịch tóc tôi, và điều khó chịu là tôi không thấy vấn đề gì với hành động của nó. Chết tiệt.

"Joker từng nói rằng, 'Họ cười tôi vì tôi không giống họ, tôi cười họ vì họ quá giống nhau', tao cảm thấy ở trong cái xã hội mà ai ai cũng sợ trở nên khác biệt, 'kỳ lạ' là một lời khen." Tôi giải thích đơn giản.

"Vũ Hà Trang." Trần Doãn Bách đột nhiên gọi tên tôi, một cách nghiêm túc "Hình như tao bắt đầu thích mày rồi đấy."

"À..." Tôi hơi bối rối một tẹo "Tao cảm ơn?" Ngoài cảm ơn ra thì tôi có cần nói thêm gì khác không nhỉ?

"Không có gì đâu." Trần Doãn Bách lại cười, giọng của nó còn pha một chút gì đó như là vui vẻ.

Sao trước đây tôi không nhận ra Trần Doãn Bách rất thích cười nhỉ? À mà trước hôm nay tôi đã nói chuyện với nó bao giờ đâu cơ chứ.

Tôi dừng xe trước cây ATM của BIDV, dặn Trần Doãn Bách đợi tôi 10 phút. Tôi không mang đủ tiền mặt để trả tiền thay ắc quy.

Thiện cảm của tôi dành cho Trần Doãn Bách tăng vèo vèo khi tôi nhìn thấy nó từ Highlands Coffee đi ra, trên tay là một cốc Freeze Chocolate và một Macchiato. Vladimir Lenin nói không sai, vật chất quyết định ý thức, đối với tôi, chỉ cần ai mua đồ ăn cho tôi, người đó nhất định là người tốt.

"Tao không biết mày muốn uống gì nên quyết định mua Freeze Choco." Trần Doãn Bách đưa cốc đồ uống cho tôi "Tại vì tao đoán hầu hết con gái đều thích Chocolate."

"Ừ mày ơi!!" Tôi đưa hai tay đón lấy cốc Freeze Chocolate, hào hứng nói, "Tao thích Chocolate lắm luôn! Cảm ơn mày nhiều nhé!"

Trần Doãn Bách hơi ngẩn ra nhìn tôi, nó cười nhẹ:

"Nếu biết đồ ăn làm mày vui thế này thì tao đã mua cho mày từ đầu rồi."

Bởi vì Trần Doãn Bách mới mua đồ ăn cho tôi nên tôi thôi không còn khinh bỉ mấy câu thả thính nhạt nhẽo của nó nữa. Tôi cười với nó một cái, sau đó vui vẻ cắm ống hút vào cốc Freeze, hút một ngụm. Ôi xuất sắc. Mặc dù biết Highlands đắt một phần là do thương hiệu, nhưng phải công nhận đồ uống pha chế ngon thật, tôi mà có tiền thì có khi ngày nào cũng phải mua một cốc Highlands mất.

Bây giờ Trần Doãn Bách là người lái xe, còn tôi ngoan ngoãn ngồi phía sau uống nốt cốc Freeze Chocolate. Lúc nó đề nghị chở, tôi có hơi do dự thật, nhưng so với an toàn tính mạng, tôi vẫn muốn thưởng thức trọn vẹn cốc Highlands này hơn, để về đến nhà thì kem tan hết và đồ uống sẽ không còn ngon nữa. May mà lúc về Bách đi khá chậm, nếu nó vẫn đi với vận tốc 60 km/h khéo tôi sẽ ngất ra đường mất.

"Mày ơi." Tôi kéo nhẹ áo nó, "Hôm nào tao mời mày uống nước nhé?"

Không ai EQ thấp đến mức hỏi một thằng con trai "Mày mua cốc này bao nhiêu tiền để tao trả" cả, hơn nữa Trần Doãn Bách giàu nứt đố đổ vách, nếu tôi đề nghị trả tiền chắc chắn nó sẽ từ chối. Mà thực ra tôi nghĩ nó cũng không cần tôi mời lại nước, nhưng cứ hỏi thế cho lịch sự.

"Ừ, cũng được."

Ôi nó đồng ý thật kìa? Nhưng thế cũng tốt, tôi không thích nợ nần người khác. Nếu đây là Trần Doãn Minh hay Vũ Minh Phương thì tôi cũng chả ngại gì, nhưng tôi với Trần Doãn Bách không đủ thân, nên không thể yên tâm nhận cái gì quá 50 nghìn từ nó được.

"Ừa, hôm nào mày rảnh thì bảo tao nhé."

"Okay."

"Nhà bác vừa hết loại ắc quy cho xe này rồi, sáng mai hàng mới về. Trưa mai con đến lấy xe được không?"

"Dạ vâng ạ, trưa mai con qua lấy."

Tôi chán nản bước ra khỏi cửa hàng sửa xe. Thật may Trần Doãn Bách vẫn còn đứng đó chờ tôi.

"Mày ơi, xe của tao vẫn chưa sửa xong, mai mới đến lấy được." Tôi ỉu xìu nhìn nó.

"Thì mai đến lấy." Trần Doãn Bách tỏ ra khá bình tĩnh. "Lên xe đi, tao chở mày về."

"Hôm nay phiền mày quá." Tôi vừa biết ơn vừa áy náy, hôm nay nó đã giúp tôi rất nhiều, mặc dù cũng mang lại kha khá rắc rối không đáng có.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro