chap 71⭐️

Tôi muốn mang Vũ Hà Trang về nhà giấu đi quá.

Tôi vẫn còn nhớ tháng trước Vũ Hà Trang đau bụng đến mức không thể đứng dậy được, từ đợt đấy lúc nào tôi cũng mang theo miếng dán giữ nhiệt và thuốc giảm đau theo, chỉ là hiện tại tôi chưa thể kể cho nó được.

Vũ Hà Trang rất dễ bị cảm động bởi những chuyện nhỏ nhặt, tôi không biết điều này là tốt hay xấu nữa. Biết tôi tốt với nó mà nó còn không chịu đổ à?

Vũ Hà Trang lại tiếp tục nhai đi nhai lại câu chuyện "Đừng đối xử tốt với tao như thế", tôi vừa định đọc kịch bản đã học thuộc lòng lên thì con bé ném cho tôi một câu hỏi nằm ngoài dự đoán:

"Mày có chịu trách nhiệm được không?"

Suýt nữa thì tôi đã thốt lên "Tao sẵn sàng chịu trách nhiệm cả đời." Dm tôi không thể tỏ ra simp như thế trước mặt Vũ Hà Trang được, tôi chỉ cần thể hiện ra tôi thích nó vãi l, trò chơi này sẽ kết thúc.

Tôi biết tôi và Vũ Hà Trang giống nhau, đều là kẻ đi săn. Nếu con mồi đầu hàng quá dễ dàng, chắc chắn cô nàng sẽ mất đi hứng thú ngay tức khắc.

Cho nên, việc của tôi là sắm vai con mồi thật hoàn hảo và từng bước để Vũ Hà Trang chinh phục.

"Vậy bây giờ mày có thích tao không?" Tôi kéo gần khoảng cách giữa tôi và Vũ Hà Trang, thản nhiên hỏi lại nó.

"Ừm..." Vũ Hà Trang cong mắt cười, nó chủ động ghé sát vào tai tôi, thì thầm "Mày đoán xem."

Mùi dâu ngọt và nụ cười mê hoặc kia khiến tôi mất vài giây để tỉnh táo lại. Đoán cái cc mà đoán, nếu đoán được thì tôi đã chẳng phải khổ thế này rồi.

Không được, tôi phải bình tĩnh. Còn chưa có gì đã để bị xoay như chong chóng thế này là đéo ổn rồi.

Nhưng mà nhìn nụ cười xinh đẹp của Vũ Hà Trang, tôi lại bắt đầu lung lay.

"Tao không biết mày có thích tao không..."

Tôi cười cười, thôi không nhìn Vũ Hà Trang nữa, nếu tiếp tục nhìn nó tôi sẽ đầu hàng mất

"Nhưng mà tao thích mày đấy."

Rõ ràng là lời thật lòng nhưng lại chỉ dám nói ra như một câu bông đùa vô thưởng vô phạt. Mày thảm hại như vậy từ bao giờ thế Trần Doãn Bách?

Tiếng cười trong như chuông bạc của Vũ Hà Trang vang lên bên tai tôi, tôi nghe thấy nó vui vẻ đáp lời:

"Tao đáng yêu thế này, làm gì có ai không thích."

góc nhìn của Vũ Hà Trang

Đây không phải lần đầu tiên Trần Doãn Bách nói thích tôi.

Tôi biết đây chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, và tôi đủ tỉnh táo để nhận ra ngữ điệu đùa cợt trong câu nói kia, thế mà trong khoảnh khắc, tim tôi vẫn hẫng mất một nhịp.

Lượng dopamine, serotonin và oxytocin thừa thãi trong não khiến tôi bắt đầu bị giảm khả năng tư duy logic và có khuynh hướng ảo tưởng hơn bình thường. Có lẽ đó là lý do người ta hay nói, "Trong tình yêu, ai rung động trước thì người đó thua." Tôi không muốn tham gia vào cái trò chơi vô nghĩa này, mà tôi cũng chẳng mong cuộc sống mình bị xoay quanh một ai đó. Tôi còn quá nhiều thứ để quan tâm và quá nhiều người để yêu thương trân trọng, làm sao phải tốn thời gian vì một người không liên quan và khiến bản thân trở nên ngu ngốc hèn mọn như thế.

"Tao đáng yêu thế này, làm gì có ai không thích?" Cười thật tươi, tôi thản nhiên đáp lời Trần Doãn Bách.

Tôi biết tôi chẳng thể quyết định cảm xúc của bản thân, chắc chắn tôi chưa thể hết thích Trần Doãn Bách luôn được, nhưng tôi sẽ không để mình sa vào cái bẫy ngọt ngào kia một lần nào nữa.

Trần Doãn Bách chợt nhoài người nằm ra bàn, nó tựa cằm lên cánh tay, nghiêng đầu mỉm cười nhìn tôi, hạ giọng trả lời:

"Ừm, đúng thật."

"Mày nghĩ thế thật à?" Tôi cố tỏ ra tự nhiên đẩy nhẹ đầu Trần Doãn Bách, cứ mỗi khi nó dùng ánh mắt này nhìn tôi là tôi lại thấy bất ổn. Trần Doãn Bách không chỉ biết rõ mình đẹp trai mà còn rất giỏi tận dụng ưu thế của bản thân, mà tôi thì lúc nào cũng thiếu nghị lực trước nó.

Trần Doãn Bách không nghiêng đầu tránh đi, nó giữ lấy tay tôi, nhẹ nhàng áp tay tôi lên mặt nó, đôi mắt đẹp khẽ cong:

"Tao lúc nào cũng thành thật, đặc biệt là trong chuyện tình cảm."

Tôi nghi ngờ Trần Doãn Bách đang cố ý quyến rũ tôi, bình thường khi nói chuyện nó vẫn hay thả thính, cơ mà tán tỉnh lộ liễu như vậy thì đây là lần đầu.

Những lúc thế này không được tỏ ra ngại ngùng bối rối, phải mạnh mẽ lên Vũ Hà Trang.

Tôi không rút tay ra, dùng đầu ngón tay mơn nhẹ khuôn mặt đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia, khóe môi nhếch lên:

"Người thích tao có thể xếp thành hàng dài đấy, xuống cuối hàng đứng đi Trần Doãn Bách."

Trần Doãn Bách hơi ngẩn người, nó có vẻ bất ngờ vì câu trả lời nằm ngoài dự kiến. Ngay sau đó nó gục đầu xuống bàn, cười đến mức bả vai run run, bàn tay vẫn giữ chặt lấy tay tôi. Tôi để ý thấy vành tai nó đỏ ửng lên, không biết là do cười hay vì lý do nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro