chap 73

"Ăn uống mẹ gì nữa, chưa gì đã no rồi đây này."

"Hai anh chị coi chúng tôi tàng hình hết rồi đấy à?"

Thằng Trần Doãn Bách còn cố tình sán đến ôm tay Vũ Trung Hiếu:

"Anh ơi em không chỉ biết xinh đẹp mà còn biết nhảy, biết rap, biết làm nũng, biết làm ấm giường, anh có cân nhắc..."

"Cút." Lần này đến lượt Vũ Trung Hiếu nhăn mặt, tôi có thể cảm nhận được sự ghét bỏ tràn ra từ từng tế bào trên người nó "Tao chỉ cần Đặng Bảo Ngọc của tao thôi."

Tất cả chúng tôi đều phá ra cười. Lâu lắm rồi mọi người mới thả lỏng như vậy.

Tôi cầm 2 đĩa kimbap đầy mang ra ngoài phòng khách, có vẻ mấy thằng con trai đã lắp xong bếp gas để chuẩn bị nấu lẩu, Mai Kim Ngân và Hoàng Lan Thảo đang bắt đầu pha nước dùng.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi trông thấy Nguyễn Thế Duy cùng Trần Doãn Bách từ bên ngoài đi vào, trên tay mỗi thằng bê một thùng Strongbow táo. Nguyễn Thế Duy để thùng bia xuống góc phòng, sải chân bước đến chỗ tôi, nó liếc mắt qua đĩa kimbap trên bàn, nhướn mày:

"Cuộn xong rồi à?"

"Ừa, gần xong." Tôi gật đầu, nâng mắt nhìn nó "Mày muốn ăn thử không?"

Nguyễn Thế Duy chợt nở nụ cười, cái kiểu cười nhếch mép vừa đểu vừa cuốn ấy, nó hơi khom người xuống đối mặt với tôi, thế nhưng ánh mắt lại dành cho người đứng phía sau tôi:

"Tay tao bẩn, lấy giúp tao một miếng."

Tôi chưa kịp lý giải hành vi kỳ lạ của Nguyễn Thế Duy, theo phản xạ cầm lấy một miếng cơm cuộn đưa lên miệng nó. Bất chợt có ai đó cướp mất kimbap trên tay tôi, tôi giật mình phát hiện ra Trần Doãn Bách đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, nó thong thả tiến sát về phía Nguyễn Thế Duy, khóe môi cong lên:

"Tao vừa rửa tay xong, để tao lấy kimbap giúp mày."

Mấy hôm trước Trần Doãn Bách bị ốm, đến bây giờ giọng vẫn còn hơi khàn khàn, thế nhưng lại mang sức khuyến rũ kỳ lạ. Vừa nói Trần Doãn Bách vừa đưa miếng kimbap lên trước miệng Nguyễn Thế Duy, nói chậm rãi từng chữ:

"Há miệng ra nào."

Trước đôi mắt kinh ngạc của tôi và một số người chứng kiến, Nguyễn Thế Duy bình tĩnh mở miệng cắn miếng cơm cuộn trên tay Trần Doãn Bách, nụ cười gợi đòn trên môi càng thêm sâu.

"Ngon không?" Giọng của Trần Doãn Bách không mấy vui vẻ.

"Ngon." Nguyễn Thế Duy thoải mái gật đầu, từ tốn nhai miếng kimbap trong miệng.

Trần Doãn Bách chợt quay đầu cầm lấy cả thanh cơm cuộn chưa cắt, híp mắt nhìn Nguyễn Thế Duy:

"Vậy để tao giúp mày lấy thêm."

"Thôi không cần- "

"Không, tao biết mày muốn ăn thêm mà."

Tôi há hốc mồm nhìn Trần Doãn Bách ấn Nguyễn Thế Duy xuống ghế sô pha, cảm thấy cứ ảo ảo thế nào ấy.

Đột nhiên tôi thấy bản thân mình thật là thừa thãi, có lẽ tôi nên để cho hai bạn trẻ không gian riêng... Nhìn hai bạn thân nhau như vậy tôi cũng mừng...

Vừa đi được mấy bước thì tôi nghe thấy mấy đứa con gái thì thầm với nhau:

"Tao đã bảo chúng mày Trần Doãn Bách là top mà."

"Không, Nguyễn Thế Duy mãi top, Trần Doãn Bách không lật kèo được đâu."

"Chúng mày để ý lúc nãy ấy, rõ ràng Nguyễn Thế Duy cố tình để Trần Doãn Bách đè lên người đấy, chúng mày phải nhìn thấy ánh mắt 'ba phần bất lực bảy phần cưng chiều' của Nguyễn Thế Duy dành cho Trần Doãn Bách cơ."

Ai đó hãy tước khả năng nghe hiểu tạm thời của tôi đi...

Tôi có rất nhiều thắc mắc về mối quan hệ giữa Nguyễn Thế Duy và Trần Doãn Bách, thế nhưng cả buổi tối tôi chẳng tìm được cơ hội nào để hỏi. Tình bạn của mấy thằng con trai lạ lắm, đôi khi chúng nó chơi với nhau cực kỳ đơn giản, nhưng lại có lúc phức tạp hơn cả con gái, nhìn Nguyễn Thế Duy với Trần Doãn Bách tôi chẳng thể nào phán đoán được điều gì cả.

Trần Doãn Bách cứ bận cái gì ấy, lúc nào tôi cũng thấy nó đang làm việc gì đó, mãi mà chẳng có cơ hội nói chuyện riêng. Vừa quyết định thử vận may với Nguyễn Thế Duy thì tôi lại bắt gặp nó ở cạnh Đỗ Phương Huyền.

OK, nghe thì có vẻ hơi mờ ám, nhưng thực ra là mờ ám thật.

Lúc đó Đỗ Phương Huyền đang dọn dẹp lại bãi chiến trường ở phòng khách thì nhìn thấy mấy cái vape đặt trên bàn. Tôi đoán Đỗ Phương Huyền chưa nhìn thấy vape bao giờ, con bé tò mò cầm lên quan sát một chút, còn chưa kịp làm gì đã bị Nguyễn Thế Duy cướp lấy, nó tiện tay cầm hết mấy cái vape và hộp đựng hạt tinh dầu cất lên nóc tủ trên cao, gõ nhẹ vào trán Đỗ Phương Huyền:

"Trẻ con đừng nghịch mấy cái này."

"Đấy là...?"

"Thuốc lá điện tử." Nguyễn Thế Duy nhẹ nhàng giải thích, cầm lấy túi rác trong tay Đỗ Phương Huyền "Làm thế đủ rồi, để việc cho người ta làm với." Vừa nói nó vừa đánh mắt về phía mấy đứa đang ngồi chơi Uno từ đầu tối đến giờ.

"Tớ dọn sắp xong rồi..." Đỗ Phương Huyền khẽ mím môi, muốn giữ lại túi rác.

Nguyễn Thế Duy nhíu mày, tôi biết nó đang nghĩ "Phiền vãi l" trong đầu, nhưng cuối cùng nó vẫn ngồi xuống dọn với Đỗ Phương Huyền.

Ôi trời đất ơi OTP còn real hơn cả tôi nữa!!!

Tôi cảm thấy nếu tôi mà xông vào phim trường tình cảm học đường này thì chính là một tội ác tày trời, vì vậy tôi cực kỳ biết điều lượn ra chỗ khác.

Trong những buổi ăn uống liên hoan thế này, lớp có đoàn kết hay không chỉ cần liếc mắt một cái là rõ.

Lớp tôi như thể bị chia thành ba thái cực, để mô tả một cách dễ hiểu thì, một bên là Trần Doãn Bách và những người bạn, một bên là Mai Minh Kiên và những người bạn, phần còn lại là Trần Doãn Minh và dàn harem của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro