chap 75
"Mày tính giỏi đấy." Tôi cười nhạt, rũ mắt nhìn gương mặt đang say ngủ của Trần Doãn Bách. Tôi biết Trần Doãn Bách là người rất giỏi kiểm soát bản thân, mấy thằng kia không bày trò thì làm sao nó uống nhiều đến mức này.
"Tao đã bảo tao không biết gì hết mà, đây là chuyện của chúng mày, tao chẳng liên quan." Vũ Trung Hiếu chậc lưỡi, đứng thẳng dậy "Tao đến đây nghiệm thu kết quả thôi, hai đứa mày cứ tự nhiên, trong tủ có chăn gối mới đấy."
"Cảm ơn mày."
Vũ Trung Hiếu chợt cong môi cười, nháy mắt với tôi:
"Không phải khách sáo, nếu mày cần thì ngăn kéo đầu giường có condom đấy, không đủ thì mày có thể tìm trong ví Trần Doãn Bách."
"Vãi l?" Tôi trợn mắt ngó Vũ Trung Hiếu, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
Vũ Trung Hiếu hớn hở quan sát vẻ mặt của tôi, nói tiếp:
"Chắc mày không khốn nạn tới mức ra tay với người ở trong tình trạng không thể tự vệ đâu, nhưng mà thôi tao cứ nhắc trước."
"Cút."
"Have fun." Trước khi rời đi nó còn tri kỷ đóng cửa lại giúp tôi nữa.
Xuống địa ngục đi Vũ Trung Hiếu.
Đợi Vũ Trung Hiếu đi hẳn, tôi cẩn thận đặt Trần Doãn Bách nằm xuống giường, mở tủ tìm chăn gối, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong xuôi mới đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, tôi lại đụng mặt Vũ Trung Hiếu một lần nữa.
"Nhanh thế?" Vũ Trung Hiếu cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, đưa mắt thoáng liếc đồng hồ dưới tay "Còn chưa được 10 phút?"
Tôi lờ đi ẩn ý trong câu nói của nó, vào thẳng vấn đề:
"Chắc hôm nay Trần Doãn Bách không về được, mày để ý Trần Doãn Bách giúp tao nhé."
"Ơ thế không ở lại à?" Vũ Trung Hiếu ngả ngớn cười, đưa mắt về phía cửa phòng ngủ.
"Mày dám cho tao ở lại à?" Tôi hỏi ngược lại nó, nghiêng đầu nhìn Ngọc đang ngồi chơi Ma sói với một nhóm khác.
"Tất nhiên là không." Vũ Trung Hiếu bĩu môi, phẩy tay "Rồi, yên tâm, tao không để Trần Doãn Bách của mày chết được đâu."
"Cảm ơn mày, có gì nhắn tao nhé."
"OK."
---
Hơn 10 giờ tối, hầu hết mấy đứa con gái đều đã về nhà, chỉ có số ít những đứa không có giờ giới nghiêm như tôi là còn nán lại giúp dọn dẹp.
"Thôi, cứ để đấy, không phải dọn đâu." Vũ Trung Hiếu ôm Đặng Bảo Ngọc, tay kia khẽ phẩy "Mai tao gọi công ty vệ sinh đến dọn cho sạch, Trần Doãn Bách giàu lắm, mấy cái này nó trả hết cho."
"..." Tuyệt vời quá ạ.
Gia chủ đã nói thế tất nhiên chúng tôi cũng không khách sáo làm gì, đứa nào đứa nấy tự giác xách đồ đi về.
Nguyễn Huyền Chi phải có mặt ở nhà trước 9 rưỡi tối nên Nguyễn Thế Duy đưa con bé về từ hơn 9 giờ. Lúc đầu Nguyễn Thế Duy có vẻ phân vân suy nghĩ dữ lắm, hình như nó đang lo tôi không có ai đưa về. Xe của tôi mới bị hỏng nên hôm nay Nguyễn Thế Duy chở tôi đến, thực ra Nguyễn Thế Duy vẫn có thể đưa Nguyễn Huyền Chi về rồi quay trở lại đưa tôi về sau, nhưng làm thế thì quá mất công.
Tôi là một người thức thời, cho nên tôi đã nhanh chóng tìm cách đeo bám Trần Doãn Minh, may mắn là nó cực kỳ tình nguyện dưới tinh thần bị ép buộc mà đưa tôi về nhà.
Trước khi về tôi muốn qua ngó xem Trần Doãn Bách có ổn không, thế nhưng Trần Doãn Minh có vẻ mất kiên nhẫn, nó liên tục thúc giục tôi:
"Mày có nhanh lên không? Bố mày buồn ngủ lắm rồi."
"Không thì mày cứ về trước đi, nhà tao cũng gần đây, tao đặt xe được mà." Tôi nhẹ nhàng đáp lời nó, lục tìm điện thoại trong túi.
"Dm mày nghĩ bố mày để mày đêm hôm đặt xe đi về một mình được à?" Nó lườm tôi, thở hắt ra "Làm gì thì nhanh nhanh lên, tao đợi mày ở dưới hầm để xe."
"Cảm ơn mày."
"Nah, không dám."
Trần Doãn Minh bĩu môi liếc tôi, quay đầu đi thẳng.
Thôi được rồi, tôi sẽ tạm bao dung tính khí thất thường của nó.
Sau khi đảm bảo Trần Doãn Bách không có vấn đề gì cả, tôi mới yên tâm rời đi. Vừa xuống dưới hầm để xe, Trần Doãn Minh chào đón tôi bằng câu hỏi mà tôi không muốn đối mặt nhất:
"Trần Doãn Bách tỏ tình với mày rồi?" Nó nhướn mày nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai ngập tràn vẻ hứng thú pha lẫn tò mò.
"Sao mày biết?" Tôi không muốn đề cập đến đề tài này một tí nào.
Trần Doãn Minh đưa chìa khóa xe cho tôi, nở nụ cười nửa miệng:
"Trong cái lớp này làm gì có chuyện gì tao không biết. Mày lái xe đi, lúc nãy tao uống bia."
Tôi thở dài nhận lấy chìa khóa trên tay Trần Doãn Minh, biết chắc hôm nay không thể nào dễ dàng qua mặt được nó.
Vừa lái xe ra khỏi Shrimp Plaza, Trần Doãn Minh ngay lập tức hỏi thẳng:
"Mày có đồng ý không?"
"Đồng ý cái gì?" Tôi cười nhạt "Lúc đấy Trần Doãn Bách say mà, ai tính."
"Khi say người ta mới dễ nói ra lời thật lòng." Trần Doãn Minh thản nhiên đáp lời tôi.
"Thế tao đổi cách hỏi, nếu Trần Doãn Bách không say thì mày có đồng ý không?"
Tôi im lặng.
Trần Doãn Minh không bắt tôi trả lời ngay, nó tự lẩm bẩm một mình:
"Mày đang do dự điều gì hả Vũ Hà Trang? Đừng bảo tao mày không thích Trần Doãn Bách, bố mày có mù đâu..."
"Mày nghĩ Trần Doãn Bách có thích tao thật không?" Tôi cắt ngang.
"Không phải ngay từ đầu mày vẫn bảo tao Trần Doãn Bách không tốt à?"
"Cái này mày phải rõ hơn tao chứ?" Giọng Trần Doãn Minh bắt đầu pha chút mất kiên nhẫn.
"Chẳng có thằng nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với một đứa con gái đâu."
Tôi cãi lại:
"Trần Doãn Bách thấy biết ơn vì tao từng cứu nó mà."
"Ừ, đúng rồi đấy." Trần Doãn Minh dùng giọng mũi trả lời tôi.
"Nó lại chả ước được lấy thân báo đáp luôn ấy chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro