chap 78

Hình như Trần Doãn Bách hơi khựng lại một chút, nó không nói gì, chỉ im lặng gật đầu bước theo tôi, vành tai đỏ ửng lên.

Chết rồi, tự dưng thấy Trần Doãn Bách đáng yêu quá.

Tôi dặn bác giúp việc chuẩn bị hoa quả và nước, rồi dẫn Trần Doãn Bách lên phòng tôi trên tầng 2.

"Bố mẹ không có nhà à?" Trần Doãn Bách chợt lên tiếng hỏi tôi khi bước vào phòng.

"Ừm, mẹ tao đang ở trung tâm, còn bố tao đi tàu suốt, một năm chỉ về vài lần thôi." Tôi lơ đãng trả lời nó, bận rộn lục tìm tờ đề thi Vật Lý cuối kỳ trong tập bài kiểm tra "Mày ngồi đi, tao có dặn bác Lan làm nước ép cà chua đấy, có thể giảm nhức đầu do uống rượu."

"Tao cảm ơn."

"Có gì đâu." Tôi cầm tờ đề, nháp, hộp bút và máy tính ra chỗ sofa.

"Chỉ có 4 câu cuối tao không biết cách làm thôi, nhưng mà mình chữa lại cả đề luôn được không?"

"Chuyện nhỏ." Trần Doãn Bách cong mắt cười, ra hiệu tôi ngồi xuống cạnh nó.

"Nhưng mà Vũ Hà Trang này, bố mẹ vắng nhà mà mày để con trai vào phòng thế này không sợ à?"

"Sợ gì cơ? Mày sẽ làm gì tao à?" Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nó, nhướn mày.

"Tất nhiên là không, tao uy tín thế này cơ mà." Tôi vừa ngồi xuống, Trần Doãn Bách ngay lập tức kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi, trên môi là nụ cười quyến rũ quen thuộc.

"Nhưng thằng khác thì tao không chắc đâu."

Tôi nâng mắt nhìn nó, nói một cách nghiêm túc:

"Không có thằng khác, chỉ có mày được vào phòng tao thôi." Nguyễn Thế Duy không được tính là thằng khác.

Trần Doãn Bách chợt dời mắt đi chỗ khác, nó lấy tay che mặt, gần như lẩm bẩm:

"Mày được lắm Vũ Hà Trang..."

Tôi khẽ cười quan sát vành tai đang dần đỏ lên của Trần Doãn Bách, thôi không trêu nó nữa. Trần Doãn Bách nói không sai, tôi xấu tính thật. Tôi biết rõ Trần Doãn Bách thích tôi, tôi cũng đã xác định rõ sẽ không phát sinh mối quan hệ tình cảm với ai đó, thế nhưng tôi lại chẳng thể nào dứt khoát nổi.

Cũng không thể trách tôi hoàn toàn được, chính ra tôi đã cho Trần Doãn Bách rất nhiều cơ hội dừng lại, nhưng nó vẫn cứ cố chấp đâm đầu vào. Tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, dù tôi có lý trí đến cỡ nào cũng không thể ngăn mình rung động trước nó. Trần Doãn Bách dính như keo 502 ấy, tôi mà không rung động thì mới là có vấn đề.

Bản chất con người là ích kỷ, tôi chẳng phải thánh nhân, tất nhiên tôi sẽ có lòng tham. Từ sâu bên trong, tôi thực sự hy vọng Trần Doãn Bách chỉ là của một mình tôi, tôi muốn ánh mắt nó chỉ dành cho tôi, tôi muốn mình là sự ngoại lệ duy nhất của Trần Doãn Bách. Tôi mong rằng, một ngày nào đó, khi chúng tôi không còn ở cạnh nhau, khi bên cạnh Trần Doãn Bách là một người mới, tôi sẽ mãi là người con gái mà nó chẳng thể nào quên.

Tôi bắt đầu ghét bản thân kinh khủng mỗi khi nhìn thấy Trần Doãn Bách ở cạnh một người con gái nào khác, dù chỉ là nói chuyện xã giao. Tôi biết mình phải kết thúc mối quan hệ mập mờ này ngay lập tức, chứ không phải vô tình tỏ ra quan tâm và hùa theo Trần Doãn Bách đưa đẩy thả thính chỉ để khiến nó mãi chẳng dứt ra được.

---

Lúc chúng tôi chữa xong đề thi Vật Lý và Toán đã gần 6 giờ chiều. Cả tôi và Trần Doãn Bách đều chủ động tránh nhắc đến chuyện tối qua, như thể đã có thỏa thuận ngầm từ trước.

Khi tôi tiễn Trần Doãn Bách ra đến cổng thì mẹ tôi từ bên ngoài trở về.

"Con chào cô, con là Trần Doãn Bách, bạn cùng lớp với Vũ Hà Trang ạ." Trần Doãn Bách chủ động chào hỏi ngay khi vừa nhìn thấy mẹ tôi.

"Chào con, cô là mẹ của Hà Trang." Mẹ tôi tủm tỉm cười, dùng ánh mắt nhìn con rể tương lai quét một lượt từ đầu đến chân Doãn Bách "Cô có nghe Hà Trang kể về con nhiều lắm, hai đứa đang quen nhau à?"

Ôi mẹ ơi.

"Không phải đâu mẹ, Trần Doãn Bách là bạn cùng lớp của con thôi." Tôi đau khổ níu tay mẹ "Con nhờ Trần Doãn Bách qua giảng đề thi Lý cuối kỳ, bọn con vừa học xong thì mẹ về."

Trần Doãn Bách cười khẽ, hùa theo tôi:

"Con với Hà Trang chỉ là bạn thôi ạ. Bây giờ cũng muộn rồi, con xin phép ạ."

"Từ bé đến lớn cô chưa thấy Hà Trang dắt bạn nào về nhà đâu, mấy khi có dịp, con ở lại ăn cơm với nhà cô cho vui, nhà chỉ có hai mẹ con thôi."

Sao mẹ tôi có thể nói linh tinh mà trông vẫn uy tín thế được nhỉ?

Trần Doãn Bách vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép trên môi, tỏ vẻ áy náy nói:

"Dạ thôi để khi khác ạ, hôm nay con còn có chút việc..."

"Con có phải đi luôn không? Nếu không vào nhà ngồi chơi một lúc?"

"Vậy cũng được ạ, con cũng không vội lắm." Có lẽ do mẹ tôi quá mức nhiệt tình, cuối cùng Trần Doãn Bách đành phải thỏa hiệp.

Khi chúng tôi vào nhà một lần nữa, tôi thì thầm với Trần Doãn Bách:

"Nếu mày bận hoặc thấy ngại thì cứ thoải mái từ chối, mẹ tao không để ý gì đâu."

"Không có đâu." Trần Doãn Bách cong môi cười, nghiêng đầu nói nhỏ với tôi "Tao rất vui vì được gặp mẹ của Vũ Hà Trang."

Tôi im lặng không đáp, lồng ngực lại cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh quen thuộc. Trần Doãn Bách lúc nào cũng biết cách khiến người ta phải phát điên vì nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro