chap 79

Bác giúp việc đang bận nấu bữa tối cho nên mẹ đuổi tôi xuống bếp chuẩn bị hoa quả, còn mẹ ngồi nói chuyện với Trần Doãn Bách trên phòng khách.

Thực ra tôi không lo lắng lắm, mẹ tôi rất dễ tính, tôi nghĩ mẹ sẽ không bắt bẻ hay làm khó Trần Doãn Bách. Hơn nữa ngoại hình của Trần Doãn Bách rất được lòng phụ huynh, bản thân nó cũng biết cách ăn nói và cư xử, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra được cả.

Vừa bê đĩa táo ra ngoài thì tôi nghe thấy tiếng Trần Doãn Bách và mẹ tôi đang trò chuyện. Hình như mẹ tôi đang điều tra nhân khẩu nhà nó thì phải.

"Bố con buôn bán bất động sản, còn mẹ con mở chuỗi nhà hàng truyền thống, bây giờ đang tập trung chủ yếu vào thị trường bên Sing."

"Vậy chắc bố mẹ con bận lắm, bố mẹ có hay về nhà không?" Tôi có thể nghe được sự hài lòng qua giọng nói của mẹ.

"Bố con hay phải đi công tác nên cũng ít về nhà." Trần Doãn Bách nói chậm rãi "Còn mẹ con đang sống với gia đình mới bên Sing, mẹ định cư bên đấy luôn, lâu lâu mới về Việt Nam một lần thôi ạ."

Ý Trần Doãn Bách là... bố mẹ nó li hôn rồi ư?

Im lặng một chút, chừng vài giây sau mẹ tôi mới lên tiếng, giọng thật mềm mỏng:

"Hồi đầu năm họp phu huynh cô nhớ có gặp một cô đến họp cho con, đấy là...?"

"Là dì hai của con ạ." Trần Doãn Bách bình thản trả lời, tôi không thể đoán được tâm trạng qua giọng nói của nó.

"Dì có tốt với con không?"

"Có ạ." Giọng Trần Doãn Bách nhẹ bẫng "Con còn có một em trai cùng cha khác mẹ, thằng bé mới 5 tuổi thôi nhưng ngoan lắm."

"Nhà con gần đây đúng không?" Mẹ tôi chợt chuyển chủ đề, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy mẹ nói chuyện dịu dàng như vậy "Thường xuyên qua chơi với cô và bé Vũ Hà Trang nhé, Trang ở nhà chỉ biết chơi với chó thôi, nó sắp tự kỉ tới nơi rồi."

"...." Có cần lộ liễu vậy không mẹ?

Bởi vì Trần Doãn Bách bảo có việc bận nên mẹ tôi không giữ nó lại lâu. Lúc Trần Doãn Bách chào tạm biệt, mẹ tôi lấy cớ phải xuống bếp giúp bác Lan chuẩn bị bữa tối để một mình tôi tiễn nó về.

"Bé Vũ Hà Trang." Khi chúng tôi ra đến cửa, Trần Doãn Bách chợt lên tiếng, giọng nói xen lẫn chút vui vẻ "Tên ở nhà của mày nghe cưng thế?"

Đột nhiên tôi muốn trêu nó:

"Có mỗi tên tao đáng yêu thôi à?"

"Ừ, mỗi tên đáng yêu thôi." Trần Doãn Bách cười khẽ, dùng cả hai tay ôm lấy mặt tôi "Còn mày không đáng yêu tí nào."

Tôi bĩu môi lườm nó:

"Thế mà vẫn có người thích tao đấy."

Nói xong tôi mới giật mình nhận ra mình vừa lỡ lời.

Có lẽ Trần Doãn Bách cũng bất ngờ, nó hơi sửng sốt nhìn tôi, tôi cứ nghĩ Trần Doãn Bách sẽ cố tình lờ đi câu nói kia, thế nhưng nó lại thẳng thắn trả lời:

"Ừa, bé Vũ Hà Trang chẳng đáng yêu chút nào nhưng mà tao vẫn thích." Trần Doãn Bách cong mắt cười, giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng "Lạ thật đấy."

Tôi không dám đối diện với đôi mắt chứa chan tình cảm kia, vội vàng rũ mi để giấu đi sự rung động. Bây giờ cả hai chúng tôi đều hoàn toàn tỉnh táo, và thái độ của Trần Doãn Bách cực kỳ nghiêm túc, điều đó có nghĩa là tôi chẳng còn lý do nào để trốn tránh vấn đề này nữa rồi.

Trần Doãn Bách thấy được sự ngập ngừng của tôi, nó khẽ thở dài xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói:

"Tao chỉ muốn cho Vũ Hà Trang biết cảm xúc của tao thôi, mày chưa cần cho tao câu trả lời ngay lập tức đâu. Tao thích mày là chuyện của tao, mày không có nghĩa vụ phải đáp lại, cũng đừng vì chuyện này mà cảm thấy áp lực hay né tránh tao, nhé?"

Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.

Tôi mím môi, nâng mắt nhìn Trần Doãn Bách:

"Tại sao mày lại thích tao?"

Đây là câu hỏi là lúc nào tôi cũng canh cánh trong lòng.

Chỉ vì tôi đúng gu nó thôi ư? Bởi lẽ tôi không phải kiểu con gái dễ dàng bị cuốn theo nó, vì trong mắt nó tôi khó nắm bắt, thú vị, vì nó tán mãi tôi không đổ nên nó mới muốn tìm cách có được phải không?

Rồi tôi cũng sẽ như vô số người yêu cũ của nó, đến lúc nào đó sẽ bị nó bỏ rơi một cách vô tình như một món đồ đã chơi chán chứ gì?

"Thay vì tìm kiếm một lý do thì tao muốn tập trung vào kết quả. Hà Trang biết không, trước đây tao rất ghét ăn kẹo, nhưng từ khi quen mày lúc nào tao cũng mang sẵn kẹo trong túi vì tao biết mày thích ăn."

Trần Doãn Bách giúp tôi vén lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, ánh mắt nhìn tôi ấm áp đến mức khiến tôi muốn tan chảy "Tao chưa bao giờ quan tâm người ta nghĩ gì về tao, nhưng lúc nào tao cũng băn khoăn xem trong mắt mày tao là người ra sao."

Trần Doãn Bách chợt bật cười, như thể vừa nhớ ra chuyện gì thú vị lắm "Tao ghét học Văn đến mức chỉ cần nhìn quyển vở Văn là thấy buồn ngủ, thế mà tao có thể ngồi làm đề cương Văn suốt 4 tiếng với mày ở thư viện thành phố, bây giờ nghĩ lại tao vẫn thấy ngạc nhiên đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro