chap 8

"Có gì đâu." Trần Doãn Bách thản nhiên nói, có vẻ nó không cảm thấy chuyện này to tát gì cả. "Nhà Vũ Hà Trang ở đâu thế?"

"Ở khu 1 Cao Thắng." Tôi vừa trả lời vừa trèo lên sau xe nó.

Đợi tôi ngồi vững, Trần Doãn Bách mới bắt đầu khởi động xe.

"Mày chỉ đường nhé, tao mới chuyển đến nên không biết đường."

"Thực ra nhà tao cùng đường với nhà mày, mày cứ đi như bình thường, bao giờ đến chỗ rẽ tao chỉ cho." Tôi khẽ mím môi nói.

"Ôi nhà mày chỉ cách nhà tao có vài trăm mét thôi à? Sao tao lại không biết nhỉ?"

Trần Doãn Bách có vẻ hào hứng cực kỳ với phát hiện mới này của mình. Nó vừa ngó ngó nhà tôi vừa toe toét cười.

"Tại vì lúc đến trường tao đi đường ngõ, còn mày đi đường chính, nên mày chưa gặp tao bao giờ cũng đúng." Tôi uể oải nhìn nó, giải thích.

"Ra vậy." Nó gật gù. "Thế thì từ mai chúng ta đi học chung nhé!" rõ ràng phấn khởi.

Tôi cố kiểm soát cơ mặt, không để nó nhìn thấy sự kháng cự, đầu óc hoạt động hết công suất tìm ra một lý do hợp lý.

"Nhưng tao dậy muộn lắm, nếu mày đi học cùng tao thì cả hai đứa sẽ đi học muộn mất."

Thực ra tôi vẫn chưa thể tin nổi tại sao Trần Doãn Bách lại có hứng thú với mình. Tôi biết kiểu hứng thú này giống như tìm được một món đồ chơi mới, chứ không phải tình cảm lãng mạn. Được người đẹp để ý tất nhiên chẳng có lý do gì để không vui, nhưng điều khiến tôi e ngại là đám con gái hâm mộ nó, và việc tôi không biết nó có đang trong một mối quan hệ phức tạp nào không. Tuần này có thể thấy nó đi với em này, tuần sau cạnh em khác, lúc thì độc thân, lúc thì không. Mối quan hệ của nó luôn thay đổi, và nó chẳng bao giờ chủ động nói cho ai biết cả, trừ khi người ta tự thấy nó hẹn hò.

Trần Doãn Bách không coi yêu đương như chiến tích để khoe, ngược lại, nó tận hưởng như một trò chơi, và nó là người nắm giữ luật lệ.

Tôi biết rõ, nó không phải người tôi nên dính vào.

Trần Doãn Bách im lặng, chăm chú nhìn tôi một lúc lâu.

Tôi bắt đầu bồn chồn, chẳng lẽ nó đã nhận ra gì đó rồi?

Đột nhiên, Trần Doãn Bách bật cười khẽ. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt nó lóe lên, sâu thẳm như muốn khóa chặt lấy hồn tôi, mang theo chút nghiền ngẫm và hứng thú không dễ phát hiện.

Tôi ngẩn người nhìn vào đôi đồng tử màu nâu sẫm xinh đẹp ấy, toàn bộ suy nghĩ tại thời khắc này như bị đứt gãy.

"Mày căng thẳng cái gì?" Lúc hỏi câu này, khóe môi Trần Doãn Bách hơi nhếch lên, khiến nụ cười của nó vừa không đứng đắn, vừa cuốn hút một cách kỳ lạ.

Tôi lắc đầu theo bản năng.

"Không, tao có căng thẳng gì đâu."

"Được rồi, nếu mày không thích thì thôi." Cuối cùng Trần Doãn Bách cũng thu lại tầm mắt, vươn tay gõ nhẹ lên trán tôi: "Tao cũng đâu có bắt ép mày, trông mày như sắp đi đánh nhau đến nơi ấy."

Tôi chỉ biết đứng im nhìn nó. Bây giờ có nói gì cũng không ổn. Nếu đồng ý, đồng nghĩa tôi không muốn đi học chung với nó; mà nếu phủ nhận, chẳng biết mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.

May mà Trần Doãn Bách không bắt tôi trả lời. Nó khởi động xe, gật đầu với tôi:

"Tao về nhé."

"Ừ, mày đi cẩn thận nhé!" Tôi vội vã vẫy tay tạm biệt.

Trần Doãn Bách cười cười:

"Nhà mày cách nhà tao có hơn 100 mét thôi, tao không xảy ra chuyện gì được đâu."

"..."

Từ lúc nói chuyện với Trần Doãn Bách, tôi cảm thấy não mình cứ như offline liên tục.

"Chúc mừng Vũ Hà Trang đã thành công thu hút sự chú ý của hotboy Trần Doãn Bách."

Tôi nhíu mày nhìn khuôn mặt gợi đòn của Trần Doãn Minh qua màn hình điện thoại, chỉ muốn chạy đến đấm nó một phát.

"Mày nói chuyện nghe như mấy bộ teenfic rẻ tiền ấy." Trần Doãn Minh bĩu môi.

"Nói thì nói thế chứ mày cũng thích vãi ra còn gì?"

"À..." Tôi cố ý ngân dài câu nói, khóe miệng hơi cong lên. "Đúng là nghĩ lại cũng thấy vui thật."

"Mày call cho tao để khoe đấy à?" Trần Doãn Minh trông như sắp nổi xung. "Thôi bố mày cúp máy."

"Không! Đừng cúp!" Tôi vội ngăn nó lại. "Tao định nhờ mày sáng mai qua chở tao đi học, tại xe tao vẫn chưa sửa xong."

Trần Doãn Minh cười đểu.

"Sao không nhờ bạn Trần Doãn Bách của mày chở đi học ấy?"

"Mày điên à?" Tôi nhíu mày, không vui. "Lúc nói chuyện với tao thì đừng nhắc đến thằng khác, tao không thích mày nhắc thằng nào trước mặt tao đâu đấy."

"Mày ảo phim à, Vũ Hà Trang?" Mặt Trần Doãn Minh trông hết sức kỳ thị.

"Không...ha ha..." Cứ nói chuyện với Trần Doãn Minh là tôi lại bị nó chọc cười. "Nhưng mà mai nhớ qua đón tao đấy, tao mua đồ ăn sáng cho."

"Nhớ rồi. Cúp máy nhé."

"Okay, chúc babe của anh ngủ ngon."

"Mai cho mày đi bộ đi học đấy nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro