chap 80

"Mày hiểu ý tao mà, đúng không Vũ Hà Trang?"

Tôi ngẩn người, trái tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Đây là lời tỏ tình ấn tượng nhất mà tôi từng nhận được, và cũng là lời tỏ tình khiến tôi thấy rung động nhất. Tôi không chắc mình bị sự chân thành trong câu chuyện của Trần Doãn Bách làm cảm động, hay bởi người đó là Trần Doãn Bách chứ không phải ai khác.

Thế nhưng tôi vẫn không muốn buông tha cho nó dễ dàng như vậy:

"Ý mày là khi mày thích ai thì người đó sẽ trở nên đặc biệt, cho đến khi mày gặp được người đặc biệt hơn phải không?"

Chính tôi cũng bị sự ngoa ngoắt bất thường của bản thân làm bất ngờ. Cứ bao giờ có chuyện liên quan đến Trần Doãn Bách là tôi lại xấu tính như vậy.

Trần Doãn Bách không tỏ ra nao núng như tôi tưởng, nó quả quyết lắc đầu, nhìn sâu vào mắt tôi:

"Không, với tao, Vũ Hà Trang là ngoại lệ duy nhất."

Tôi gần như nín thở khi nhìn vào đôi mắt nâu sậm sâu thẳm của Trần Doãn Bách. Tôi có thể tìm thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt đẹp đến nao lòng ấy, mỗi khi Trần Doãn Bách nhìn tôi chăm chú như vậy, tôi lại có ảo giác như thể mình là cả thế giới của nó. Tôi sẽ chết đuối trong ánh mắt ấy mất...

"Tao không dám đảm bảo chuyện tương lai, tao chỉ cần biết hiện tại tao rất thích Vũ Hà Trang, dù Vũ Hà Trang có làm gì thì tao vẫn thích." Trần Doãn Bách chậm rãi nâng tay trái của tôi lên, cẩn thận hôn lên lòng bàn tay "Tao từng làm chuyện có lỗi với Vũ Hà Trang, tao biết trong mắt Vũ Hà Trang tao không hề đáng tin, cho nên tao chỉ hi vọng Vũ Hà Trang cho tao cơ hội chứng minh tình cảm của tao là nghiêm túc."

Tôi không nhớ tôi đã tạm biệt Trần Doãn Bách và quay trở vào nhà như thế nào, bây giờ trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh nam vương Trần Doãn Bách cúi đầu nghiêm túc hôn lên lòng bàn tay tôi và gương mặt đẹp trai điên đảo của nó khi nói thích tôi.

Không được, phải nghị lực lên Vũ Hà Trang.

"Gớm, tiễn bạn gì mà mất nửa ngày thế hả Vũ Hà Trang?" Mẹ tôi vừa ăn táo vừa chép miệng liếc tôi "Mặt mũi đỏ như cà chua chín rồi kìa."

Tôi biết điều ngậm hột thị, cắm cúi bước đến ngồi xuống cạnh mẹ, giả vờ nhìn vào màn hình ti-vi.

Nhưng mà mẹ vẫn không bỏ qua cho tôi:

"Thằng bé còn đẹp trai hơn bố mày ngày xưa nữa, con gái mẹ có mắt nhìn đấy."

"Chẳng lẽ ngày xưa mẹ chọn bố chỉ vì bố đẹp trai thôi à?" Chứ không phải là do bố hiền lành, chăm chỉ, chịu khó, chiều mẹ như chiều bà cố nội à?

"Con nghĩ sao?" Mẹ khinh bỉ liếc tôi "Tốt tính hay giàu có thì còn có thể giả vờ được, chứ mẹ chưa thấy ai giả vờ đẹp trai cả."

"..." 10 điểm lý luận ạ.

Mẹ tôi lại hỏi tiếp:

"Hai đứa thích nhau thế rồi mà vẫn chưa chính thức quen nhau à?"

Suýt nữa thì tôi phun ngụm nước vừa uống ra ngoài. Tôi vội vàng nuốt nước xuống bụng, ngó mẹ tôi một cách khó tin:

"Ai thích ai cơ ạ?"

Mẹ nhấp môi, lắc đầu nhìn tôi:

"Mẹ lại chẳng đẻ ra mày."

Tôi bị ánh mắt "nhìn thấu hồng trần" của mẹ chặn họng, không thể nào mở mồm ra cãi cố nổi một câu. Thế là tôi đành phải nói vòng vo:

"Tại vì Trần Doãn Bách đẹp trai, nhà lại còn có điều kiện, con không có cảm giác an toàn..."

"Cái này thì đúng rồi." Mẹ tôi gật gù "Thằng bé này có tướng đào hoa, chắc bạn gái cũ cũng không ít."

Tôi tròn mắt:

"Sao mẹ biết?"

"Đẹp trai, nhà giàu, dẻo miệng thì gái nào mà không thích." Mẹ tôi chép miệng "Thằng bé này rất khéo, chắc chắn gia đình cũng không đơn giản, để về lâu dài thì mẹ không khuyên con yêu nó đâu, nhưng nếu bỏ lỡ một thằng như nó thì con sẽ tiếc mãi."

"Con còn nhỏ mà, học đã, yêu đương sớm không tốt đâu ạ." Tôi đáp lời mẹ một câu khô khốc.

"Con vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trượt Chuyên đấy à?" Mẹ chợt nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú "Con vẫn tự trách mình đúng không?"

Tôi im lặng cúi đầu mân mê ngón tay, lòng bỗng cảm thấy bực bội một cách vô cớ. Tôi hi vọng mẹ sẽ dừng chủ đề này lại, nhưng rõ ràng mẹ coi im lặng là biểu hiện của việc ngầm đồng ý. Mẹ tôi thở dài nói tiếp:

"Mẹ có cảm giác con như thể đang trừng phạt mình, con từ bỏ hết tất cả sở thích cá nhân, bạn bè cũ cũng không thấy đến nhà mình chơi nữa. Con lúc nào cũng chăm chăm vào học, thi hết chứng chỉ này đến chứng chỉ khác, điểm trên lớp chỉ cần tụt một chút là tự trách mãi." Mẹ nhẹ nhàng xoa vai tôi "Mẹ không hiểu tại sao con phải áp lực như vậy, rõ ràng bố mẹ có bao giờ bắt ép con phải thế này thế kia đâu..."

Tôi tựa đầu vào vai mẹ, tự dưng sống mũi bắt đầu cay cay. Mấy năm qua tôi đã cố gắng kinh khủng, cố gắng đến mức ép bản thân kiệt sức, chỉ vì muốn bắt kịp người đó.

Chúng tôi đã hứa hẹn cùng nhau sẽ đỗ vào trường Chuyên, thế mà cậu ấy đỗ, tôi trượt. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn cậu ấy càng ngày càng xa tôi, cậu đỗ vào ngôi trường mà cả hai cùng mơ ước, còn tôi phải vào tạm một trường công lập khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro