chap 81
Thời gian đầu tôi thấy thất vọng về bản thân đến mức tôi chẳng muốn gặp ai, tôi bắt đầu nghĩ giá như mình không nhảy, giá như mình không tốn thời gian vào những việc vô bổ kia thì có lẽ tôi đã có thể đỗ vào Chuyên Hạ Long, đã có thể khoác lên bộ đồng phục màu thiên thanh, đã có thể ở bên cậu ấy.
Tôi tự ngắt kết nối với hầu hết các mối quan hệ cũ, thậm chí tôi còn tìm cách tránh mặt cậu ấy, lâu dần người ta cũng không còn liên lạc với tôi nữa. Tôi như thể biến thành một người khác, khác đến mức bạn bè cấp hai đi lướt qua tôi còn chẳng thể nhận ra.
Nếu không thể vào cùng cấp ba, vậy ít nhất tôi cũng phải vào được cùng một trường đại học với cậu ấy.
Đây là những chuyện mà tôi chẳng thể, cũng chẳng muốn tâm sự với ai.
"Vũ Hà Trang này." Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi "Con có thấy vui khi học ở lớp hiện tại không?"
Tôi sững người, trong đầu như thể có một thước phim tua lại toàn bộ những kỉ niệm từ lúc bắt đầu bước chân vào lớp 10 THPT Hòn Gai.
"Có ạ, con vui lắm." Tôi khẽ gật đầu "Con thấy rất may mắn vì đã gặp được mọi người."
"Có một số chuyện không thành là do ông trời đang bảo vệ con đấy." Giọng mẹ tôi dịu dàng quá đỗi, dịu dàng tới mức khiến tôi muốn khóc "Nếu không trượt Chuyên thì làm sao con gặp được những người bạn tuyệt vời thế này đúng không? Quá khứ là chuyện không thể thay đổi, cho nên mẹ mong con có thể tận hưởng hiện tại, đừng để sau này nghĩ lại mới tiếc."
Thấy tôi im lặng, mẹ từ tốn nói tiếp:
"Trần Doãn Bách thích con lắm, nhìn là mẹ biết. Mẹ không cấm cản con cái yêu đương bao giờ đâu, con tính thế nào thì tính."
Tôi ngồi thẳng dậy, tỏ ra nghi ngờ nhìn mẹ:
"Sao mẹ người ta thì suốt ngày lo lắng con cái yêu đương ảnh hưởng đến học tập, còn mẹ lại ngược đời thế nhỉ?"
"Tại bố mày là bạn học của mẹ, mẹ phải chăn mãi từ cấp ba đến khi tốt nghiệp đại học mới lừa được bố cưới mẹ đấy." Mẹ nhấp một ngụm nước, liếc tôi "Bố mày còn tưởng ổng tán được mẹ."
"..." Hóa ra bố tôi chỉ là hạt thóc thôi ư?
Không biết thấy được biểu cảm thế nào đó trên mặt tôi mà mẹ bật cười, mẹ xoa rối tóc tôi, đứng dậy:
"Mẹ đùa thôi, nếu con yêu Trần Doãn Bách, vậy thì con gái của mẹ sẽ có thêm một người bảo vệ, mẹ nên thấy vui chứ, đúng không?"
Tôi không biết nói gì, lặng lẽ đứng lên ôm mẹ. Được làm con của mẹ là may mắn của tôi.
Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:
"Mẹ biết con muốn dùng thời gian làm thước đo sự nghiêm túc trong tình cảm, nhưng đừng để người ta đợi lâu quá nhé. Không phải cái gì của mình vẫn sẽ mãi là của mình, nếu con không trân trọng, không dành thời gian và tình yêu thương, không đáp lại người ta, rồi đến lúc nào đấy người ta sẽ phải buông tay. Lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu."
"Con biết rồi mẹ." Tôi vùi đầu vào vai mẹ, mơ hồ đáp lời.
---
Sau cuộc nói chuyện với mẹ, tôi có cảm giác như thể ai đó đã tháo bớt rất nhiều xiềng xích mà tôi vô tình tự tròng lên cổ mình.
Quan hệ giữa tôi và Trần Doãn Bách cũng có sự thay đổi nho nhỏ, thực ra chính tôi cũng không biết sự khác biệt ấy đến từ đâu, chỉ là cảm giác khi cả hai ở cạnh nhau không còn giống như trước nữa. Dù sao mối quan hệ mập mờ và mối quan hệ công khai theo đuổi vốn dĩ đã khác nhau rồi.
Trần Doãn Bách đối xử với tôi càng lúc càng ân cần, nó chủ động tránh xa tất cả các mối quan hệ với bạn bè khác giới, đi đâu, làm gì cũng báo với tôi một tiếng. Thực sự thì tôi không cần Trần Doãn Bách phải làm vậy, chúng tôi chưa phải là người yêu, mà dù yêu nhau thì nó cũng cần không gian riêng chứ.
Tôi đã bảo Trần Doãn Bách rất nhiều lần là nó không cần phải làm vậy đâu, nhưng nó chỉ nhẹ nhàng trả lời tôi:
"Nhưng tao rất muốn cho Vũ Hà Trang biết."
Ừm, nó cũng biết là tôi có trust issue với nó cơ đấy.
Có lẽ cả lớp đã quen với việc nhìn thấy chúng tôi dính nhau như keo, bây giờ chẳng ai còn bận tâm bàn tán về quan hệ giữa tôi và Trần Doãn Bách nữa. Có chăng chỉ là một vài lời cảm thán của Mạc Lan Thảo và Vũ Minh Phương "Rồi chúng mày vẫn chưa yêu nhau nữa hả? Chơi cái trò gì mà lâu quá vậy?".
Mỗi khi có ai đó hỏi tôi như vậy, tôi chỉ biết cười trừ và lảng sang chuyện khác. Tôi không biết tại sao mình vẫn chưa chấp nhận tình cảm của Trần Doãn Bách, rõ ràng chúng tôi thích nhau, Trần Doãn Bách là người chủ động tỏ tình, và trong lòng tôi cũng chẳng còn mối băn khoăn nào khác. Có lẽ vì tôi vẫn còn cảm thấy mối quan hệ này thiếu thiếu một cái gì đó, hoặc có lẽ vì cậu ấy.
26/12, tôi có kết quả thi IELTS.
Tôi được 7.0 overall, không cao lắm nhưng cũng là một chuyện đáng để ăn mừng.
29/12, ngày đi học cuối cùng của năm 2018 trước khi nghỉ Tết dương lịch.
Giờ ra chơi ngày hôm đó, lớp tôi có một cái drama chấn động: Mẹ của Nguyễn Huyền Chi đến tận lớp muốn gặp riêng Nguyễn Thế Duy để nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro