chap 84
Tôi thoáng giật mình, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã vội vàng chạy đến chỗ Trần Doãn Bách.
"Sao mày lại ở đây?" Tôi nghiêng đầu nhìn nó, cố gắng hiểu được cảm xúc phức tạp trong đôi mắt sâu thẳm kia.
Trần Doãn Bách lờ đi câu hỏi của tôi, nó lên tiếng, thế nhưng giọng khàn đặc:
"Tao đưa mày về."
Tôi nhíu mày túm lấy tay Trần Doãn Bách, tay kia đưa lên chạm nhẹ vào mặt nó.
"Lạnh quá..." Tôi vội vàng buông tay ra, tháo khăn quàng cổ xuống khoác lên cho Trần Doãn Bách "Mày đứng đây từ lúc nào thế?"
Trần Doãn Bách để yên cho tôi muốn làm gì thì làm, nó khẽ mím môi, rũ mắt, không nói lời nào.
Đến bây giờ mà tôi không nhận ra Trần Doãn Bách đang dỗi thì quá uổng phí 17 năm sống trên đời. Tôi dịu dàng cầm lấy hai tay Trần Doãn Bách, cố gắng truyền nhiệt độ sang bàn tay lạnh như đá của nó, cảm thấy vừa thương vừa bực mình.
"Mày có ngốc không? Đã dễ ốm lại còn đứng ngoài đường hứng gió lạnh? Sao mày chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo thế?"
Trần Doãn Bách im lặng nghe tôi mắng, nhưng thái độ giận dỗi hiện hết lên mặt.
"Làm sao? Tao nói sai à?" Tôi bực mình véo má nó.
Tôi cứ nghĩ Trần Doãn Bách sẽ không phản ứng lại, thế mà đột nhiên nó ngẩng đầu lên nhìn tôi. Không, đúng hơn là nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại hướng tầm mắt theo Trần Doãn Bách, trông thấy Nguyễn Thế Duy đang dắt xe được một nửa ra khỏi cổng.
Nguyễn Thế Duy cũng đang nhìn chúng tôi, nó dừng lại hai giây để suy nghĩ, ngay sau đó nó đẩy xe trở vào nhà, đóng cổng, tiện tay chốt cửa luôn.
"..." Tuyệt vời quá bạn tôi.
Tôi quay lại nhìn Trần Doãn Bách, thở dài:
"Đưa chìa khóa xe cho tao."
Nó ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe cho tôi thật.
"Ngồi lùi lại, để tao chở." Tôi giữ lấy tay lái, cắm chìa khóa vào ổ. Tay chân Trần Doãn Bách lạnh đến tê cứng lại như thế thì làm sao lái xe được.
Trần Doãn Bách vẫn ngồi im, nó lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì, cũng không chịu nhúc nhích.
"Hoặc là tao chở, hoặc tao đi bộ về nhà." Tôi lườm nó, bắt đầu thấy mất kiên nhẫn "Mày chọn đi."
Đến lúc này công chúa Doãn Bách Trần của tôi mới chịu để cho tôi chở. Rất mất thời gian nhé.
Tôi có cảm giác Trần Doãn Bách đang cố tình ngồi cách xa tôi cả mét trên yên xe để thể hiện sự bất mãn của nó với tôi, thế là tôi cứ chọn ổ gà mà lao vào, phanh gấp mấy cái, cuối cùng nó cũng phải miễn cưỡng ôm tôi.
"Mày đứng đấy bao lâu rồi?" Tôi hỏi Trần Doãn Bách lần nữa khi chúng tôi gần về tới nhà.
"..."
Tôi có cảm giác cánh tay đang ôm eo tôi hơi xiết lại. Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng nói tiếp:
"Về nhà tao sẽ kể hết cho mày nghe, nhé?"
"Ừm." Lúc này Trần Doãn Bách mới chịu trả lời tôi, giọng mũi của nó nặng tới mức tôi nghi ngờ nó bị ốm.
Lúc đưa Trần Doãn Bách về đến nhà mình thì tôi nhận ra đúng là Trần Doãn Bách bị ốm thật. Ôi cái cục nợ này...
"Uống hết bát này rồi tao kể cho nghe." Tôi cầm bát canh gừng, chống tay nhìn Trần Doãn Bách đang ngồi trên ghế sô pha "Tao thề là nó rất dễ uống, mày phải tin tao."
"Không..." Trần Doãn Bách nhíu chặt chân mày, lắc đầu "Tao ghét gừng lắm, thà mày cho tao uống thuốc còn hơn."
"Mày đã ăn gì đâu mà đòi uống thuốc?" Tôi bắt đầu thấy cáu "Đừng làm mất thời gian nữa."
Tôi hốt hoảng nhận ra hình như ánh mắt của Trần Doãn Bách bắt đầu hơi rưng rưng, nó cứ thế nhìn tôi, giọng nói khàn khàn nghe tủi thân kinh khủng:
"Tao xin lỗi vì đã làm mất thời gian của Vũ Hà Trang, bây giờ tao đi về—"
"Không!!" Tôi vội vàng đặt bát canh xuống, nhào đến giữ lấy nó "Không mất thời gian gì hết, tao chỉ nói thế thôi, đừng có về!"
Trần Doãn Bách chịu ngồi yên, nhưng giọng vẫn còn pha chút hờn dỗi:
"Mày đang thấy tao phiền—"
"Không phiền!!" Tôi phải chặn họng nó ngay lập tức "Tại mày không chịu uống canh nên tao mới bực mình đấy."
Khi bị ốm người ta thường nhạy cảm, yếu đuối và dễ tiêu cực hơn bình thường, tôi biết nếu Trần Doãn Bách về nhà kiểu gì cũng sẽ có người chăm sóc nó, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Có lẽ bởi bố mẹ Trần Doãn Bách đều không ở đây, tôi sợ nếu về nhà nó sẽ tủi thân.
"Vũ Hà Trang này." Trần Doãn Bách chợt chủ động ôm lấy tôi, nó cọ nhẹ đầu vào bụng tôi, thủ thỉ "Vũ Hà Trang có thương tao không?"
"Có." Tôi chẹp miệng, xoa đầu nó "Tao thương Trần Doãn Bách nhất trên đời luôn."
"Vậy Vũ Hà Trang đừng bắt tao uống canh gừng nữa được không?"
"..." Quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì bát canh gừng thôi à?
"Nhé?" Trần Doãn Bách ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt cún con ngập tràn mong chờ.
"Ừ thì không uống." Tôi đành phải thỏa hiệp "Nhưng mày phải ăn hết cháo và uống thuốc."
"Vâng ạ." Gương mặt Trần Doãn Bách tươi tắn hẳn lên "Vũ Hà Trang tuyệt vời nhất."
"Biết thế là tốt." Tôi liếc nó, lấy điện thoại nhắn tin nhờ bác giúp việc mang cháo lên.
Đợi Trần Doãn Bách ăn cháo và uống thuốc xong, tôi thực hiện lời hứa kể tất tần tật mọi thứ về mối quan hệ giữa tôi và Nguyễn Thế Duy cho nó, không bỏ sót một chi tiết nào.
Từ đầu đến cuối Trần Doãn Bách chỉ im lặng nghe tôi nói, thoảng hoặc nó mới khẽ gật đầu hoặc chen vào một vài câu hỏi.
Khi tôi kể xong, Trần Doãn Bách chợt ôm tôi, thái độ nghiêm túc đến kỳ lạ:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro