chap 87
Tôi thừa nhận tôi có vấn đề về lòng tin, từ đầu đến cuối tôi vẫn mang tâm lý "để xem mày thích tao được bao lâu" yêu đương với Trần Doãn Bách. Cách suy nghĩ như vậy giúp tôi không đặt quá nhiều kỳ vọng trong một mối quan hệ và không quá quỵ lụy hay đau lòng khi có chuyện không mong muốn xảy ra.
Trái ngược với phần đông, lớp tôi lại tỏ ra bình tĩnh một cách kỳ lạ. Tôi nghĩ thái độ thản nhiên ấy là nhờ "hội quyền lực" và lớp trưởng. Lúc biết kết quả, mấy thằng đấy đều tỏ vẻ khá thờ ơ. Tất cả những gì chúng tôi nhận được là lời trấn an nhẹ nhàng của Nguyễn Đức Kiên:
"Mọi người vất vả rồi, không cần coi trọng cái giải ao làng này, thi xong tao mời lớp mình đi ăn."
Tất nhiên vẫn có rất nhiều người thấy khó chịu và bất bình, thậm chí có đứa còn lớn giọng chất vấn "hội quyền lực" vì thái độ thản nhiên của chúng nó. Thực tình tôi cũng hơi thất vọng, sự thờ ơ của "hội quyền lực" khiến tôi có cảm giác chúng nó không thực sự quan tâm và gắn bó với lớp, như thể đây là chuyện của người khác chứ chẳng liên quan gì tới chúng nó vậy.
Lúc đó Trần Doãn Bách đang ôm tôi, nó cười nhạt, nói nhẹ tênh:
"Cuộc sống có bao giờ công bằng đâu, chúng mày nên tập quen dần đi."
Nguyễn Thế Duy nhún vai, tiếp lời:
"Kết quả có từ trước khi cuộc thi bắt đầu rồi, bọn tao không muốn nói ra vì sợ cả lớp mất hứng thôi."
Sau hai câu nói kia, cả lớp tôi đều bình tĩnh lại, nhưng niềm tin với nhà trường thì chắc chắn không bao giờ lấy lại được nữa.
Nghe cách nói chuyện của "hội quyền lực", tôi cứ nghĩ chúng nó trải đời tới mức có thể bình thản trước tất cả bất công của xã hội và chẳng để chuyện gì vào mắt, ai ngờ chúng nó có ghi thù vụ này, thậm chí còn thể hiện sự bất mãn bằng cách trẻ con hết sức: Không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào do nhà trường phát động nữa.
Sau sự kiện aerobics, trường tôi tổ chức cuộc thi "Học sinh thanh lịch", mỗi lớp bắt buộc phải có một cặp tham gia, nam nam, nam nữ hay nữ nữ đều được.
Trần Doãn Bách lấy lý do hướng nội, sợ đám đông để từ chối tham gia. Cái cớ này vừa nghe đã thấy vớ vẩn, thế nhưng cô Nhung lại chẳng thể nào ép nó được. Cả lớp tôi, đứa thì đau tay, đau chân, đứa kêu đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, đứa lại kêu bận, đứa thì bảo bố mẹ không cho tham gia... Người bạn Nguyễn Thế Duy của tôi còn chẳng thèm tìm một lý do tử tế, nó bảo nó bận ở nhà trông mèo, mèo nhà nó mới đẻ con, nó sợ không thể tập trung thi được.
Nghe xong đống lý do lý trấu kia, cô tôi thở dài:
"Cô biết lớp mình không hài lòng với kết quả thi aerobics, bản thân cô cũng vậy, nhưng chúng ta đều biết rõ dù có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được kết quả. Thay vì cứ mãi lấn cấn những chuyện không như ý mình thì mọi người nên hướng đến những điều mới và tích cực, đừng để sự tiêu cực và bất công của cuộc sống ảnh hưởng đến bản thân. Chúng ta không thể thay đổi cách thế giới vận hành, nhưng chúng ta có thể thay đổi góc nhìn của chính mình."
Tôi biết trong tình yêu mà cứ mải cân đo đong đếm như vậy sẽ rất mệt mỏi, nhưng tôi không dám đem trái tim của mình ra đánh cược cho ai đó, cụ thể hơn là Trần Doãn Bách.
"Vũ Hà Trang thấy tao rắc rối à?" Trần Doãn Bách hơi nhíu mày, tỏ ra giận dỗi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bật cười, chủ động ôm nó:
"Nhưng mà tao thích rắc rối."
Miễn sao Trần Doãn Bách chưa chạm phải giới hạn của tôi, nó sẽ là ngoại lệ duy nhất.
---
Cuối tuần tôi có hẹn với Nguyễn Huyền Chi để bàn về tiết mục thi vòng 2 "Học sinh thanh lịch." Còn lý do tại sao hai đứa chúng tôi lại tham gia cuộc thi này, đó là một câu chuyện dài.
Phải quay ngược về tuần đầu tiên sau kỉ nghỉ Tết dương, thời điểm trường tôi tổ chức thi aerobics.
Như mọi năm, để đảm bảo tính chuyên môn thì trường tôi sẽ mời giáo viên ở trung tâm dạy nhảy về làm giám khảo. Ban giám khảo bao gồm 4 người, hai giáo viên dạy nhảy và hai thầy cô trường tôi. Đợt thi này sẽ chọn ra 1 lớp giải xuất sắc, 3 lớp giải nhất và 5 lớp giải nhì để tiếp tục thi đấu vào cuối tháng 3.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu lớp được giải xuất sắc và 3 lớp giải nhất đều thuê giáo viên dạy nhảy ở cùng một trung tâm, trùng hợp là trung tâm được trường tôi mời người về chấm thi. "Trùng hợp" hơn nữa đó là cô giáo biên đạo bài nhảy cho lớp được giải xuất sắc cũng ở trong ban giám khảo.
Lớp của Mai Kim Ngân – chủ tịch Dancing Club được đánh giá cao nhất nhưng cũng chỉ được giải Nhì, đồng giải với lớp tôi. Được giải Nhì có nghĩa là còn cơ hội được thi tiếp, nhưng chẳng ai thoải mái với kết quả như vậy cả.
Ban giám khảo thiên vị một cách quá rõ ràng, gần như phủ nhận toàn bộ công sức tập luyện của các lớp. Rất nhiều học sinh thắc mắc trực tiếp về tiêu chuẩn chấm điểm của ban giám khảo nhưng chỉ nhận được một câu trả lời mơ hồ: "Bài nhảy phải đảm bảo tính liền mạch và đúng chất aerobics."
Well, cô Hằng nói chuyện như thể các lớp khác thuê giáo viên dạy aerobics về biên đạo bài múa đương đại để lên thi vậy.
Biết rõ kêu với nhà trường không thay đổi được kết quả nên học sinh bắt đầu lên confession chửi nhau, kháy đểu, nói xấu trường, viết tâm thư bày tỏ sự thất vọng... mâu thuẫn căng thẳng tới mức cô hiệu trưởng phải can thiệp mới tạm ép xuống được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro