chap 88

Cô Nhung dừng lại nhìn cả lớp một lượt, sau đó mới từ tốn nói tiếp:

"Cô chỉ nói vậy thôi, còn việc tham gia 'Học sinh thanh lịch' là hoạt động bắt buộc, cô không cần các em phải đầu tư quá nhiều vào cuộc thi này, chỉ cần đi cho đủ số lượng là được." Cô cúi đầu tìm máy tính trong cặp, "Nếu cả lớp không ai muốn tham gia thì cô sẽ random, trúng số thứ tự của đứa nào thì đứa đấy phải đi, trừ khi có lý do bất khả kháng."

Lần bấm số đầu tiên, máy tính của cô hiện lên số 3, là số thứ tự của Nguyễn Huyền Chi .

Lúc biết "người may mắn" được chọn là Nguyễn Huyền Chi, tôi nhận ra cô Nhung có vẻ do dự. Ngặt nỗi chính cô là người bảo dùng máy tính bấm random để đảm bảo tính khách quan, mà Nguyễn Huyền Chi cũng chẳng có lý do gì để từ chối tham gia cả.

Không biết lúc đấy tôi nghĩ gì, thế nhưng vừa nhìn thấy vẻ lo lắng hoang mang của Nguyễn Huyền Chi, tôi quyết đoán giơ tay xin tham gia chung.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, chỉ có Trần Doãn Bách là không. Nó cười cười nắm lấy tay tôi dưới ngăn bàn, dịu dàng thì thầm:

"Nếu biết Vũ Hà Trang chịu tham gia thì tao đã đăng ký từ đầu rồi."

"Mày có thể xin đi thay Nguyễn Huyền Chi." Tôi liếc nó.

"Không." Trần Doãn Bách lắc đầu, hai mắt cong cong "Tao thích đứng dưới sân khấu ngắm Vũ Hà Trang của tao hơn."

Tôi cố gắng đè ép cảm giác chộn rộn khó hiểu trong lồng ngực, nháy mắt với Trần Doãn Bách, trêu nó:

"Okay, để em mang giải nhất về cho anh."

Trần Doãn Bách gục đầu vào vai tôi, bả vai run run vì cười.

"Dạ vâng." Giọng nói êm ái pha lẫn chút vui vẻ của Trần Doãn Bách vang lên bên tai tôi, "Anh đợi."

Tôi chưa kịp nói gì thằng Vũ Trung Hiếu ngồi cạnh đã chịu không nổi xen lời:

"Dm hai đứa chúng mày đã nghe câu chuyện 'Nam sinh bị bạn cùng lớp bắt ăn cơm chó nhiều quá nên đấm bạn nhập viện' chưa?"

"Chưa." Trần Doãn Bách nhếch môi cười, ôm eo tôi.

Vũ Trung Hiếu bẻ tay, lườm Trần Doãn Bách:

"Mày sắp được trải nghiệm rồi đấy."

"..."

.

Trước khi thi chính thức, trường tôi tổ chức vòng loại, chọn ra 12 lớp được đi tiếp.

Vòng loại có thể lệ khá đơn giản, mỗi cặp có 5 phút trình diễn, biểu diễn bất kỳ cái gì cũng được, ban giám khảo sẽ chấm điểm và xếp hạng, top 12 tiếp tục vào vòng trong.

Hôm đấy tôi hỏi Nguyễn Huyền Chi có năng khiếu hay sở thích gì không, con bé trả lời tôi là biết hát. Thực ra tôi chưa nghe Nguyễn Huyền Chi hát bao giờ, hình như chưa ai trong cái trường này từng nghe cả, nhưng mà không sao hết, tôi tin tưởng bạn Nguyễn Huyền Chi của tôi. Quan trọng là chúng tôi thi cho đủ KPI thôi chứ không có tham vọng to lớn gì cả, cho nên tôi chốt bài hát với Nguyễn Huyền Chi xong là kệ luôn, cũng không thèm tập luyện trước.
Hôm thi loại, tôi ôm cái Ukulele bị bám bụi trên nóc tủ quần áo đến, dùng 5 phút trước khi thi gảy lại bài Count on me của Bruno Mars, sau đó tự tin nắm tay dắt Nguyễn Huyền Chi lên sân khấu.

Vừa mới bắt đầu Nguyễn Huyền Chi có vẻ rất bất ổn, con bé căng thẳng tới mức quên mất phải hát từ đâu. Tôi vừa đánh đàn vừa nhắc bài cho cậu ấy, chỉ mong thi xong nhanh nhanh còn về. Lúc đầu tôi cứ sợ Nguyễn Huyền Chi sẽ bật khóc ngay trên sân khấu, nhưng cuối cùng tôi mới là đứa suýt khóc.

Cái dm hình như khái niệm "biết hát" của Nguyễn Huyền Chi không cùng nội hàm và ngoại diên với khái niệm "biết hát" của tôi, bạn hát hay vãi chưởng nhưng bạn giấu kỹ quá, đến lúc biểu diễn tôi mới biết.

Nhờ Nguyễn Huyền Chi hát quá hay nên không ai thèm chú ý đến mấy chỗ tôi đánh sai nốt, hai đứa thuận lợi bước vào vòng thi chính thức trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Tôi hỏi Nguyễn Huyền Chi có muốn được giải cao không, nếu muốn tôi sẽ nghiêm túc 100% và hỗ trợ nó hết mình. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi vẫn hơi thất vọng một chút khi nhận được cái lắc đầu. Tôi muốn khuyên Nguyễn Huyền Chi cân nhắc lại nhưng tôi nghĩ tôi nên tôn trọng quyết định của con bé.

Vòng đầu tiên, các cặp đôi phải lên sân khấu giới thiệu ngắn gọn về bản thân và sự lựa chọn trang phục, sau đó trình bày thêm về ý nghĩa và thông điệp của trang phục (nếu có). Tôi với Nguyễn Huyền Chi mặc nguyên bộ đồng phục thường ngày của THPT Hòn Gai, nắm tay nhau lượn vài vòng trên sân khấu, lấy nguyên bài văn mẫu bàn luận về ý nghĩa của đồng phục học sinh trên mạng, sau đó cắt ghép thêm một ít truyền thống lâu đời của trường.

Chúng tôi cứ nghĩ đi thi kiểu đối phó thế này chắc chắn sẽ bị loại, ai ngờ cô Hằng đánh giá phần thể hiện "rất có tinh thần của THPT Hòn Gai", "đơn giản mà độc đáo", "mang nét đẹp giản dị, trong sáng của học sinh", sau đó hai đứa được vào thẳng vòng tiếp theo trong sự hoang mang tột độ.

Vòng 2 "Học sinh thanh lịch" sẽ là phần trình diễn năng khiếu. Tôi hẹn Nguyễn Huyền Chi cuối tuần qua nhà tôi để bàn về tiết mục thi vòng 2, hai đứa chốt tiết mục rất nhanh, vẫn là Chi hát, tôi đàn.

Tôi tính hỏi Nguyễn Huyền Chi có muốn ở lại tập không, nhưng tôi đau đớn nhận ra tôi mới chính là đứa cần luyện tập thêm. Ukulele là một trong những loại nhạc cụ dễ chơi nhất mà tôi còn chẳng thể chơi nên hồn, đã thế bài Enchanted Nguyễn Huyền Chi chọn rõ khó đánh. Từ giờ đến lúc thi tôi mà không đánh được bài này thì tôi chỉ còn nước lên múa phụ họa cho đỡ vô dụng thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro