chap 93

"Ừ đúng rồi, tao muốn lên sân thượng nên mới qua đây."

Tôi đang ở tầng 6 tòa A, nếu muốn lên sân thượng bệnh viện thì chỉ được đi thang máy đến tầng 6 rồi phải đi thang bộ lên. Nhưng mà Đặng Bảo Ngọc lên sân thượng làm gì?

Tự dưng trong đầu tôi chợt lướt qua mấy bài báo nhảy lầu tự sát ở bệnh viện Bãi Cháy, mặc dù biết bạn tôi không thể nào dại dột vậy đâu nhưng tôi vẫn quyết định đi theo cho yên tâm.

"Trên sân thượng bệnh viện có gì thế?" Tôi lùi ra khỏi thang máy, liếc nhìn cánh cửa đang dần khép lại, tỏ ra tò mò hỏi Đặng Bảo Ngọc, "Tao chưa lên đấy bao giờ, tao đi chung với mày được không?"

"Cũng được." Đặng Bảo Ngọc đồng ý ngay lập tức, con bé vui vẻ khoác tay tôi, "Tầm này mặt trời bắt đầu lặn rồi đấy."

Tôi để yên cho Đặng Bảo Ngọc kéo về phía cầu thang, âm thầm quan sát nét mặt của con bé, cố tìm ra được một chút gì đó không ổn phía sau nụ cười vô tư kia.

"Thời gian ôn thi vào 10 tao hay bị gặp áp lực, vì tao là con cả nên bố mẹ đặt kỳ vọng cao lắm." Đặng Bảo Ngọc chợt lên tiếng, "Mỗi lần thấy tao có vẻ không ổn, Vũ Trung Hiếu sẽ dẫn tao đến đây."

Đặng Bảo Ngọc vừa dứt lời thì chúng tôi lên tới nơi.

"Hôm nay không có hoàng hôn rồi." Giọng con bé xen lẫn chút thất vọng, "Nhưng ngắm thành phố từ đây cũng đẹp lắm."

Tôi bước theo Đặng Bảo Ngọc, đưa mắt nhìn một lượt quanh sân thượng bệnh viện. Hôm nay lạnh, lại còn có gió mùa nên chẳng có ai dở hơi lên đây ngoài hai đứa chúng tôi. Bầu trời trên đầu xám xịt, từng đám mây nặng trĩu giăng kín khắp nơi, gần như không thể ngắm được hoàng hôn trong điều kiện thời tiết thế này.

Đặng Bảo Ngọc dẫn tôi ra lan can ở rìa sân thượng, con bé hướng tầm mắt ra xa, giọng nói gần như bị lẫn trong tiếng gió:

"Lần nào đứng đây ngắm thành phố tao cũng có cảm giác thoải mái như thể trút hết được mọi gánh nặng."

Tôi nhìn theo Đặng Bảo Ngọc, ừ thì chỗ này ngắm thành phố cũng chill thật, nhưng dm không phải là trong điều kiện thời tiết 13 độ, trời âm u và gió mùa gào thét bên tai thế này.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đặng Bảo Ngọc, tôi không dám mở mồm bảo nó quay về cho ấm, mà nếu vứt nó một mình ở đây thì tôi lại không yên tâm. Thế là tôi cắn răng đứng hóng gió với nó trên tầng thượng bệnh viện giữa mùa đông lạnh giá, chỉ cầu mong nó sớm nhận ra tôi sắp chết cóng để còn đi về.

Một lúc sau, cuối cùng Đặng Bảo Ngọc cũng quay sang hỏi tôi:
"Mày không lạnh à? Tao lạnh run cả người rồi đây này."

"... Tao có." Tôi cứng đờ nhìn nó, khó khăn nói, "Tao sắp đông cứng rồi."

"Thế thì mình đi xuống thôi." Đặng Bảo Ngọc nhìn tôi một cách kỳ lạ, nó túm lấy bàn tay tôi kéo về phía cửa ra vào, nhiệt độ ấm áp từ tay Đặng Bảo Ngọc khiến tôi thấy dễ chịu hơn hẳn.

"Tao tưởng mày muốn ngắm cảnh." Tôi rùng mình so vai, run rẩy giải thích. Mặc dù tay tôi lạnh như đá nhưng Đặng Bảo Ngọc vẫn không buông ra, một tay Đặng Bảo Ngọc nắm tay tôi, tay kia kéo tấm cửa kim loại.

Vừa bước vào trong cầu thang, tôi có cảm giác như thể mình mới từ trong ngăn đá tủ lạnh đi ra ngoài vậy.

"Trong này ấm thật." Đặng Bảo Ngọc buông tay tôi ra để đóng cửa, cảm thán, "Tao cũng tưởng mày muốn ngắm cảnh nên cố đứng đấy với mày."

"..." Ủa Đặng Bảo Ngọc? Mấy bạn xinh gái thường dở hơi thế này hả?

Đặng Bảo Ngọc quay đầu nhìn tôi, có lẽ do nhìn thấy biểu cảm phản đối mạnh mẽ trên mặt tôi, con bé phá ra cười:

"Tao đùa thôi, mày sợ tao nghĩ quẩn lên mới theo tao đúng không?"

"Không." Tôi liếc nó, phủ nhận ngay lập tức, "Tao chưa lên sân thượng bao giờ nên muốn tham quan thử."

"Thế à?" Đặng Bảo Ngọc cười cười ngó tôi, con bé kéo tay tôi bước xuống tầng, đổi chủ đề, "Gần Bãi Cháy có quán bánh trôi ngon lắm, đi ăn với tao đi, tao mời."

"Cũng được." Tôi gật đầu, rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn đang nắm chặt lấy tay mình. Tôi nghĩ tôi đã lờ mờ hiểu vì sao Vũ Trung Hiếu lại lụy Đặng Bảo Ngọc đến vậy rồi.

---

Đặng Bảo Ngọc dẫn tôi tới một quán bánh trôi ở sâu trong ngõ, quán không có biển hiệu, cũng chẳng đông khách, chỉ có vài bộ bàn ghế nhựa bày bên trong nhà.

"Sao mày tìm được quán này hay vậy?" Tôi kéo ghế ra ngồi xuống, nâng mắt nhìn Đặng Bảo Ngọc. Hơi ấm từ quán ăn và bát sủi dìn nghi ngút khói trước mặt khiến tôi bắt đầu cảm thấy ấm áp trở lại.

"Vũ Trung Hiếu dẫn tao đến đây đấy, tao hỏi thì nó bảo được mẹ dẫn đi ăn hồi nhỏ." Đặng Bảo Ngọc nhún vai, bình thản lấy giấy ăn lau hai chiếc thìa sạch sẽ.

Tôi chợt cảm thấy sượng, tôi ghét cảm giác mình là người gợi ra chuyện không vui trong lòng người khác, tôi sợ phải nhìn thấy sự bối rối và mất tự nhiên trong mắt Đặng Bảo Ngọc.

Có vẻ Đặng Bảo Ngọc đoán ra được tâm trạng của tôi, con bé bật cười để thìa vào bát tôi, đôi mắt hạnh khẽ cong:

"Tao với Vũ Trung Hiếu chia tay trong hòa bình, tao không thù ghét hay trách móc gì Vũ Trung Hiếu cả, mày không phải lo nếu lỡ nhắc đến Vũ Trung Hiếu tao sẽ mất vui."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro