chap 96🤩

Tàu của bố tôi gặp chút trục trặc nên sang năm mới bố mới về, ông bà nội chỉ có mình bố là con trai, các cô đều lấy chồng xa. Nếu không có gì bất ngờ thì năm nay tôi và mẹ sẽ ở lại ăn Tết với ông bà nội.

Đến cuối ngày tôi nhận được điện thoại của Nguyễn Đức Kiên, nó kể với tôi mẹ Nguyễn Huyền Chi làm thủ tục chuyển trường cho con bé từ đầu tháng, đáng ra Nguyễn Huyền Chi chuyển đi từ tuần trước nhưng nấn ná đến tận bây giờ.

"Chiều nay cô Nhung gọi điện hỏi thăm mẹ Nguyễn Huyền Chi, sau đó cô có nói chuyện với Nguyễn Huyền Chi, mọi việc đều ổn, mày đừng lo."

Mãi tới lúc này trái tim đang treo lơ lửng của tôi mới hạ xuống, tôi cảm ơn Nguyễn Đức Kiên, nói với nó thêm vài câu nữa rồi cúp máy.

Sáng nay nghe Nguyễn Thế Duy kể chuyện tôi đã đoán được phần nào lý do không thể liên lạc được với Nguyễn Huyền Chi, thế nhưng chính tai nghe thấy Nguyễn Đức Kiên xác nhận mẹ con Nguyễn Huyền Chi đến nơi an toàn tôi mới thật sự yên tâm.

Tôi biết mẹ con bé khó tính, cách thể hiện tình cảm và bảo vệ Nguyễn Huyền Chi của mẹ nó có phần hơi cực đoan, nhưng tôi tin mẹ nào cũng thương con và mong muốn những điều tốt nhất cho con, mẹ của Nguyễn Huyền Chi chắc chắn không ngoại lệ. Có lẽ tôi sẽ liên lạc được với Nguyễn Huyền Chi sớm thôi.

---

Trần Doãn Bách là người Hà Nội gốc, Tết năm nay nó phải về Hà Nội từ 27 âm, đêm 26 nó gọi điện cho tôi, giọng còn rõ tủi thân:

"Tao muốn mang Vũ Hà Trang về Hà Nội với tao."

"Sao thế?" Tôi cười khẽ.

"Tao không được gặp Vũ Hà Trang tận 1 tuần." Rõ ràng chỉ nghe thấy âm thanh qua chiếc điện thoại nhưng trong đầu tôi vẫn có thể phác họa dáng vẻ nhõng nhẽo của Trần Doãn Bách, như thể nó đang ở ngay trước mặt tôi, "Tao muốn ở lại Hạ Long quá..." Trần Doãn Bách chợt im lặng, tôi nhạy cảm nhận ra tâm trạng nó hơi trùng xuống.

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên bàn, khẽ thở dài, hỏi Trần Doãn Bách:

"Mày có muốn qua nhà tao không?"

"Có!" Trần Doãn Bách trả lời gần như ngay lập tức, giọng nói vui hẳn lên, "Bây giờ tao sang luôn nhé? Nhưng mà muộn thế này tao sang thì mẹ Vũ Hà Trang sẽ không vui, hay là tao trèo vào nhà Vũ Hà Trang? Nhưng phòng của bé trên tầng 3 thì tao trèo kiểu gì?"

"..." Cái gì thế Trần Doãn Bách?

Tôi bất lực ngắt lời nó:

"Tầm này mẹ tao lên giường ngủ rồi, tao xuống mở cửa chính trải thảm đỏ cho mày vào, không phải trèo."

"Dạ vâng!" Tôi nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia, hình như Trần Doãn Bách đang mặc quần áo, "Năm phút nữa tao qua."

"Mặc ấm vào nhé, mày bị ốm tao không lên Hà Nội chăm được đâu." Tôi bật cười thành tiếng, đứng dậy chuẩn bị xuống nhà, "Đi từ từ thôi."

Tôi có cảm giác tâm trạng Trần Doãn Bách không tốt, không chỉ bởi chúng tôi không được gặp nhau một tuần mà còn vì lý do nào đó khác nữa. Tôi không hy vọng Trần Doãn Bách có thể thẳng thắn chia sẻ vấn đề của nó với tôi, tôi biết gia đình nó rất phức tạp và nó có rất nhiều bí mật không thể kể, nhưng ít nhất thì việc gặp nhau thế này sẽ giúp Trần Doãn Bách thấy tốt hơn.

Đúng năm phút sau Trần Doãn Bách xuất hiện trước cổng nhà tôi, đến lúc này tôi mới thấy tác dụng to lớn của mấy cái xúc xích Trần Doãn Bách mua cho Mew mỗi lần nó ghé nhà.

Tôi dẫn Trần Doãn Bách lên phòng, vừa đóng cửa lại, nó ngay lập tức nhào đến ôm chặt tôi, ấm ức tố cáo:

"Dạo này Vũ Hà Trang cứ bận cái gì thế? Tao có cảm giác mình bị Vũ Hà Trang bỏ rơi..."

Tôi ôm lại Trần Doãn Bách, cố gắng hồi tưởng xem mấy hôm nay tôi đã làm gì. Ồ, tôi phải chạy đi chạy lại giữa nhà ông bà nội và ông bà ngoại, đi sắm Tết với nhà cô Hường (cô Hường là mẹ Nguyễn Thế Duy), có hẹn với Trần Doãn Minh và bận nghĩ về Nguyễn Huyền Chi.

"Tao xin lỗi, mấy hôm nay tao nhiều việc quá." Tôi áy náy nhìn Trần Doãn Bách, vòng tay ôm lấy cổ nó, "Trần Doãn Bách có muốn tao bù đắp gì không?"

Trần Doãn Bách chợt nở nụ cười, nó cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong:

"Thế này là đủ rồi."

Tôi hơi ngẩn người, để mặc trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực và tâm trí chìm sâu vào đôi mắt màu cà phê hút hồn kia, kiễng chân kéo dài nụ hôn. Tôi nhận ra mỗi khi vào phòng tôi Trần Doãn Bách có vẻ cực kỳ cẩn thận, rõ ràng ở bên ngoài cái gì nó cũng dám làm, thế mà những lúc chỉ có hai đứa thì nó lại dè dặt một cách khó hiểu.

Một tay Trần Doãn Bách ôm trọn eo tôi, kéo sát tôi về phía nó, tay kia đưa lên giữ lấy gáy tôi, dịu dàng đáp lại nụ hôn của tôi.

Tôi nhắm mắt, tập trung tận hưởng xúc cảm tuyệt diệu khi môi chúng tôi giao nhau, ngón tay di chuyển một cách bản năng trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Trần Doãn Bách. Mỗi khi Trần Doãn Bách hôn tôi, đầu óc tôi gần như trống rỗng, mọi cảm xúc và suy nghĩ đều bị nó dẫn dắt.

Trần Doãn Bách là người chủ động kết thúc nụ hôn, nó bế tôi ra ghế sofa, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Khi đặt một hiệu điện thế U vào hai đầu đoạn mạch tiêu thụ điện năng, thì các điện tích tự do có trong đoạn mạch chịu tác dụng của lực điện, chuyển dời có hướng, tạo thành dòng điện chạy qua đoạn mạch. Nếu dòng điện có cường độ I, thì sau một thời gian t sẽ có điện lượng q=It di chuyển trong mạch...."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro